“Mọi
người có quyền tự do ngôn luận; quyền này bao gồm tự do tìm kiếm, tiếp
nhận và phổ biến mọi loại tin tức và ý kiến, không phân biệt ranh giới,
bằng truyền miệng, bản viết hoặc bản in, bằng hình thức nghệ thuật,
hoặc thông qua bất cứ phương tiện truyền thông đại chúng khác theo sự
lựa chọn của mình”
(Điều
19,2 Công ước Quốc tế về các quyền dân sự và chính trị, Liên Hiệp Quốc
biểu quyết năm 1966, Việt Nam xin tham gia năm 1982).
(Everyone
shall have the right to freedom of expression; this right shall include
freedom to seek, receive and impart information and ideas of all kinds,
regardless of frontiers, either orally, in writing or in print, in the
form of art, or through any other media of his choice.)
|
T I N T Ứ C
Vào lúc 13g15 ngày hôm qua, 23-03-2010, Bà phó đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam, Virginia E. Palmer, cùng với một thông dịch viên tên Đức đã đến thăm gặp linh mục Nguyễn Văn Lý, đang được tạm tha để điều trị tại Nhà Chung Tổng Giáo phận Huế, 64 Phan Đình Phùng, Huế. Đưa hai vị này tới là hai nhân viên sở ngoại vụ tỉnh Thừa Thiên Huế và hai nhân viên công an.
Sau khi chào hỏi, cha Lý mời bà phó đại sứ và thông dịch viên vào
phòng. Hai nhân viên ngoại vụ ra ngồi chờ ngoài sân còn hai nhân viên
công an đứng bên ngoài phòng linh mục, sát cửa để nghe lén (và
có thể là ghi âm lén). 1- Về tình trạng sức khỏe, cha Lý mô tả tương đối rõ ràng: cao huyết áp, tai biến mạch máu não, xơ vữa động mạch cảnh, xuất hiện khối u sau ót… Cha còn nói thêm: Xin quý vị hoàn toàn yên tâm là nhà cầm quyền Việt Nam không dám đưa tôi vào lại trại giam sau 12 tháng tạm tha này, vì sau lúc bị tai biến lần 3 (15-11-2009), khi đang trong quá trình cấp cứu, tôi đã tuyên bố với họ rằng nếu tôi bị tai biến lần 4 thì sẽ khước từ cấp cứu và điều trị. Cho nên sang năm, nếu họ lại muốn đưa tôi vào trại giam, tôi sẵn sàng vào, nhưng họ phải biết rằng tôi sẽ khước từ điều trị và cấp cứu nếu bị tai biến lại. Tiếp đó linh mục Lý xin cảm ơn tòa đại sứ, tòa lãnh sự, chính phủ, quốc hội, bộ ngoại giao Hoa Kỳ cùng một số chính khách Mỹ như thượng nghị sĩ Sam Brownback, dân biểu Chris Smith, dân biểu Loretta Sanchez…. vì đã quan tâm đến hoàn cảnh của linh mục và đã vận động cho linh mục trong thời gian qua. Cha Lý cho biết tiếp: nay thì có một số chính khách quốc tế, một số tòa đại sứ, một số tổ chức ở nước ngoài đã ngỏ ý đưa tôi ra ngoại quốc chữa bệnh rồi sẽ đưa về. Điều này phù hợp với ý định của nhà cầm quyền Việt Nam. Vì biết tôi còn 5 năm tù giam và 5 năm quản chế nữa, nên họ (nhà cầm quyền) đã khuyên tôi cứ chấp thuận ra ngoại quốc điều trị cho khỏe hẳn, để khoảng 80 tuổi rồi hãy trở về (chú thích: Lm Lý hiện nay được 64 tuổi). Xin cảm ơn tất cả Quý vị vì hảo ý đó, nhưng như thế là vô tình đi vào kế hoạch của nhà cầm quyền Cộng sản (Bà phó đại sứ cười). Nay giáo phận Huế và gia đình muốn tôi điều trị tại chỗ (tòa TGM Huế).
2- Về những việc gì mà chính phủ và tòa đại sứ Hoa Kỳ muốn
giúp linh mục Lý hiện giờ, thì cha cho biết: b- Quý vị vận động làm sao để chúng tôi có tự do ngôn luận. Quý vị cần nói to, nói rõ, nói ngắn, nói chính xác giữa Liên Hiệp quốc rằng Việt Nam chưa có thứ tự do này. Đây là điều rất quan trọng. Chúng tôi muốn các tờ báo của chúng tôi như Tổ quốc, Tự do Dân chủ, Tự do Ngôn luận được bày bán công khai (chú thích: ban biên tập báo Tổ Quốc thời gian gần đây bị sách nhiễu và hăm dọa, đặc biệt là tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang và bác sĩ Phạm Hồng Sơn). Nếu chưa được thế thì ít nhất quý vị hãy nói với nhà nước Việt Nam rằng đừng bắt những ai đọc các tài liệu như vậy. Chúng tôi thấy có nhiệm vụ trước mắt là làm sao cho người dân được tiếp cận các loại thông tin trung thực về tự do dân chủ mà không bị bắt bớ, không bị quấy nhiễu. Quý vị hãy nói to trước các diễn đàn quốc tế là Việt Nam lạc hậu vô cùng về tự do ngôn luận, thua thời Các Mác tại Anh cách đây 160 năm, thua thời nhóm Nguyễn Ái Quốc tại Paris cách đây gần 100 năm, thua thời cụ Huỳnh Thúc Kháng tại An Nam cách đây hơn 80 năm. Tất cả họ đều làm báo phê phán chế độ đương thời mà không hề bị bắt! Trước câu lưu ý của bà phó đại sứ (“Hàng năm, bản báo cáo của chúng tôi về nhân quyền tại Việt Nam đều có đề cập đến chuyện ấy”), linh mục Lý trả lời: Nói dài, nói nhiều có khi không hữu ích và hiệu quả bằng nói ngắn và nói rõ giữa các diễn đàn toàn cầu: Tự do ngôn luận tại Việt Nam thua cộng đồng quốc tế cả hàng trăm năm! c- Quý vị cố gắng giúp chúng tôi tẩy chay cuộc bầu cử Quốc hội cộng sản năm 2011 cho thật hiệu quả. Đây là một hình thức dân chủ giả hiệu và áp đặt, hoàn toàn không giống như các cuộc bầu cử Quốc hội ở những nước dân chủ tự do. Giúp như thế là quý vị giúp tôi chữa lành khối u sau ót tôi đây này ! Phần Khối 8406 của chúng tôi thì cũng sẽ lên kế hoạch tẩy chay nó cách quyết liệt. (Chú thích: trước cuộc bầu cử Quốc hội năm 2007, Khối 8406 và nhóm Linh mục Nguyễn Kim Điền đã có nhiều văn thư kêu gọi tẩy chay nó cũng như nhiều thành viên đã thực sự tẩy chay nó trong chính ngày nó được tổ chức, 20-05-2007). 3- Linh mục Lý cũng nhân cơ hội trình bày cho bà phó đại sứ rõ nguyên tắc đấu tranh bất bạo động của các chiến sĩ hòa bình dân chủ tại Việt Nam: Một chiến sĩ hòa bình dân chủ nếu biết cách đấu tranh bất bạo động thì sẽ mạnh gấp nhiều quân đoàn. Cộng sản hiện nay không còn dám cắt lưỡi các nhà đấu tranh bất bạo động như thời linh mục Jerzy Popieluszko bên Ba Lan hồi 1984 vì CS sợ họ. Chiến sĩ hòa bình nói, đối phương cũng sợ; viết, đối phương cũng sợ; khóc, đối phương cũng sợ; cười, đối phương cũng sợ; im lặng, đối phương cũng sợ; sau cùng chết thì đối phương càng sợ (Bà phó đại sứ ngắt lời: Không chết đâu! không chết đâu!). Trên đấu trường, hai đấu sĩ nhìn nhau. Các chiến sĩ hòa bình dân chủ nhìn thẳng đối phương là hàng chục triệu cán bộ, hằng mấy triệu đảng viên với tấm lòng không sợ hãi thì đối phương phải hãi sợ họ. Tại sao người chiến sĩ dân chủ không sợ? Vì họ không đi tìm gì cả ngoài tình thương, sự thật và lẽ phải! Tình thương, sự thật và lẽ phải này như lửa. Nhà tù với số lượng bao nhiêu và với tường dày bao nhiêu cũng chỉ là giấy, không gói được lửa! Trong trại giam lửa vẫn bừng cháy, ra ngoài lại càng bừng cháy. Một bạo quyền độc đoán thì phải thua ngọn lửa ấy mà thôi! Người chiến sĩ hòa bình dân chủ phải vô úy (không sợ hãi), vô cầu (không xin xỏ), vô thủ (không cần đề phòng, vì đấu tranh công khai, quang minh chính đại, ai rình nghe cũng mặc), vô ngã (không tìm cái lợi cho mình), vô biệt (không phân biệt quốc gia hay cộng sản, da trắng hay da vàng, Phật giáo hay Công giáo, ai đứng về phía lẽ phải và sự thật đều là đồng minh của mình). Khi có ngũ vô này rồi thì tức khắc có đệ lục vô, không nhắm nhưng sẽ phải đến, đó là vô địch! (Bà phó đại sứ cười vang khoái chí). Tôi chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng tôi biết mình vô địch vì nơi tôi không có hận thù. Đời tôi đã 64 tuổi nhưng tôi chưa ghét một người nào cả. Mấy lần bị cán bộ CS bắt giam, tôi đều nói: Các anh sợ mà bắt giam tôi thôi, nhưng đố các anh ghét tôi được! Tôi có làm chi phương hại, xúc phạm hay nguyền rủa các anh đâu mà các anh ghét. Trái lại tôi chỉ đọc kinh cầu nguyện cho các anh. Tôi đi tù như vậy là 5 lần, riêng dưới chế độ này là 4 lần. Mỗi lần vừa vào tù, tôi đều quỳ cúi xuống hôn đất mà thầm nói: “Con xin nhận nhiệm sở mới” Nhiệm sở mới này không phải đức Giám mục bổ nhiệm tôi đến mà là Chúa Giêsu Kitô. Vì thế tôi coi ban giám thị, cán bộ trại và mọi tù nhân trong trại đều là giáo hữu mà tôi có bổn phận cầu nguyện và rao giảng Tin Mừng cho. (Chú thích: trong một lần tâm sự trước đây, linh mục Lý có cho biết ở trong tù cha luôn cầu nguyện cho các tay đồ tể của nhân loại như Lênin, Stalin, Hitler, Mao Trạch Đông, Hồ Chí Minh, Pôn Pốt, Saddam Hussein, Bin Laden… Họ cần lời cầu nguyện vì họ bị nhân loại quên lãng do căm thù)… Đêm đầu tiên ở trại giam tôi ngủ bình thản như ở nhà, vì tôi coi trại là văn phòng, là nhiệm sở của tôi, tôi phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ ở đó cho tốt. Sang năm, nếu họ đưa tôi vào lại trại thì tôi thoải mái, sẵn sàng (Bà Phó đại sứ cười). Như mọi chiến sĩ dân chủ hòa bình, tôi có tình thương, sự thật và lẽ phải nên không sợ. Nhưng đằng sau lưng tôi là cả Triều thần Thiên quốc, có Thiên Chúa, có Đức Mẹ, có các thánh, rồi có hàng triệu các thai nhi bị trục giết mỗi năm mà tôi luôn bênh vực (chú thích: trong các lần linh mục gặp gỡ cán bộ công an hay viết kiểm điểm về… chế độ). Các em ủng hộ tôi, chuyển cầu cho tôi thì đảng CS làm chi tôi được!!! Kết thúc, bà phó đại sứ Hoa Kỳ nói: “Tôi từng mong ước gặp được linh mục. Nay thấy linh mục trẻ trung, vui vẻ, ăn nói rất mạnh mẽ và rõ ràng. Rất hân hạnh. Xin hết lòng cảm ơn!”
Cuộc gặp gỡ kết thúc vào lúc 14g30 cùng ngày. Nhóm
Linh mục Nguyễn Kim Điền Kính gởi: Kính thưa Đức Cha, Quý Cha, cùng Quý Anh Chị Em giáo hữu. Chúng con ký tên dưới đây là đại diện cho Nhóm Linh mục Nguyễn Kim Điền, gồm một số Linh mục nguyện sống theo tinh thần của Đức Cha Philipphê Nguyễn Kim Điền, nguyên Tổng Giám mục Tổng giáo phận Huế, vốn đã bị Cộng sản ám hại năm 1988 vì đã can đảm dấn thân tranh đấu cho tự do tôn giáo và dân chủ nhân quyền tại Việt Nam. Dựa theo tin tức và bài viết trên mạng kể từ ngày 26-01-2010 đến nay, liên quan tới Giáo xứ Cồn Dầu, chúng con xin có đôi lời gởi đến toàn thể Quý vị như sau: 1- Chúng con hết sức vui mừng được biết sau khi xảy ra vụ việc nhà cầm quyền cộng sản thành phố Đà Nẵng, cụ thể là ông bí thư thành ủy Nguyễn Bá Thanh, hôm 25-01-2010, đã dẫn công an, cán bộ các cấp trên dưới 100 người xuống tận Giáo xứ Cồn Dầu để bắt ép giáo dân ký giấy giao nộp 100 ha đất ở và ruộng vườn để nhà cầm quyền thực hiện dự án Khu du lịch sinh thái Hòa Xuân, thì ngày 31-01-2010, Đức Cha cùng một số cha đã đến viếng thăm và dâng lễ tại Nhà thờ Giáo xứ. Hôm sau, ngày 01-02, Đức Cha lại ra “Thông cáo của TGM Đà Nẵng về những vấn đề liên quan đến Giáo xứ Cồn Dầu”. Đến ngày mồng 3 Tết Canh Dần (16-02-2010), Đức Cha lại đến Giáo xứ để dâng lễ cho giáo dân lần nữa. Mối quan tâm của Chủ chăn như thế, chúng con hy vọng và tin tưởng sẽ biến thành đức bác ái đích thực của một vị Mục tử biết lắng nghe tiếng nói đàn chiên, thấy rõ nỗi khổ của đàn chiên, bảo vệ đàn chiên thoát khỏi nanh vuốt sói rừng, và nếu cần thì xả thân hiến mạng vì đàn chiên theo gương Chúa Giêsu, Mục tử Nhân lành (x. Ga 10). 2- Chúng con hết sức xúc động khi thấy vị Chủ chăn bản địa là Cha Quản xứ Emmanuel Nguyễn Tấn Lục, đã luôn ở bên cạnh đàn chiên trong cơn khổ nạn vốn đã bắt đầu từ tháng 7 năm 2008, khi nhà cầm quyền thành phố Đà Nẵng, quận Cẩm Lệ, phường Hòa Xuân quyết định giải tỏa trắng 430ha (trong đó có 100 ha của làng Cồn Dầu) với giá đền bù vô cùng rẻ mạt, hết sức bất công là 250 ngàn một mét vuông đất nhà và 50 ngàn một mét vuông đất ruộng. Mới đây, ngày 9-3-2010, khi bị bí thư Thành ủy Đà Nẵng yêu cầu giảng trong nhà thờ khuyên giáo dân ký giấy đồng ý giải tỏa để nhà cầm quyền chuẩn bị giao đất cho các chủ đầu tư, Cha đã khẳng khái khước từ mà rằng: “Tôi chỉ có bổn phận về đời sống tâm linh cho họ thôi, còn về tài sản, của cải vật chất của họ, là do họ toàn quyền quyết định… Các ông nghĩ rằng cái nền nhà đó, cái thửa ruộng đó dễ có lắm sao ?… Bao nhiêu mồ hôi nước mắt họ đã đổ ra cho đến ngày nay! Phần tôi, chỉ mong giáo dân tôi được bình yên, no ấm trong cơ ngơi của họ đã bao đời tạo dựng nên…” Đó thực là lời nói và chân dung của một mục tử. 3- Chúng tôi hết sức chia sẻ nỗi lo âu, buồn khổ mà tất cả Anh Chị Em Tín hữu đã gánh chịu kể từ tháng 7 năm 2008 cho đến hôm nay. Nhà cửa, ruộng vườn, thánh đường, giáo xứ chính là công sức xây dựng bao đời của Anh Chị Em, chính là ý nghĩa cuộc sống của Anh Chị Em, chính là đóng góp quý giá của Anh Chị Em vào nền văn hóa và sự phát triển của xã hội. Vậy mà những kẻ nắm nhiều quyền lực chính trị nhưng ít lòng thương nhân dân, nhiều tham vọng mở mang phát triển nhưng ít quan tâm chuyện an cư lạc nghiệp, đang dùng mọi phương cách phi pháp vô luật, mọi thủ đoạn thâm độc đê hèn, mọi biện pháp bạo hành gian trá để đẩy Anh Chị Em vào đường cùng, tước đoạt gia sản lẫn cuộc sống, hiện tại lẫn tương lai của Anh Chị Em. Tuy thế, dẫu chân yếu tay mềm, thấp cổ bé miệng, Anh Chị Em vẫn cương quyết cất lên tiếng nói của sự thật và lẽ phải qua Đơn Kêu cứu của tập thể ngày 26-01-2010 gởi tới nhà cầm quyền mọi cấp và qua Lời phát biểu của vị đại diện ngày 16-02-2010 gởi tới vị chủ chăn giáo phận. Tiếp đó, Anh Chị Em vẫn nhất định không ký nhận giấy kiểm định để người ta tự do thi hành tội ác. Điều đó đã gây nên sự khâm phục nơi tất cả đồng bào lương lẫn giáo, quốc nội lẫn hải ngoại nói chung và chúng tôi nói riêng. Dầu sao, cơn bão vẫn đang chuẩn bị giáng xuống trên Anh Chị Em qua lời kẻ đang nắm quyền lực vốn đã ngang nhiên tuyên bố rằng tháng tư này, ông ta sẽ cho hàng ngàn xe ủi đất đến san phẳng nhà cửa và lấp bằng vườn ruộng của Anh Chị Em. Chúng tôi xin được lấy nỗi khổ đau của Quý Anh Chị Em làm nỗi đau khổ của riêng mình. 4- Chúng tôi cực lực tố cáo nhà cầm quyền cộng sản thành phố Đà Nẵng, vì lòng tham vô đáy, đã và đang tước đoạt nguồn sống và chà đạp cuộc sống của đồng bào, để làm giàu cho bản thân và ngoại nhân xa lạ. Chúng tôi cực lực phản đối lời nói của ông bí thư thành ủy Đà Nẵng khẳng định rằng “Đất đai là của nhà nước, nhân dân chỉ là người xử dụng. Khi cần thì nhà nước có quyền đòi lại để xây dựng phát triển”. Tuyên bố ngang ngược này phản ảnh một thực trạng tại Việt Nam, đó là từng có một nhóm người tự xưng “vô sản”, dùng một lý thuyết “xây dựng công bằng xã hội” đầy gian trá, một chiêu bài “giải phóng đất nước dân tộc” đầy lường gạt để gây nên một cuộc chiến đẫm máu hầu chiếm lĩnh quyền lực và sau đó hành xử như sở hữu chủ toàn bộ tài sản quốc gia (nấp dưới mỹ từ “đất đai thuộc về toàn dân nhưng do nhà nước quản lý”). Lối hành xử man rợ, vô luật và phản dân chủ này đã trở thành nguyên tắc chính trị và đường lối cai trị số một của đảng Cộng sản, đẻ ra cơ chế Xin-Cho đầy phi lý và lăng nhục, gây ra bao vụ chiếm hữu đầy bất công của nhà cầm quyền đối với đất đai của cá nhân lẫn tập thể, đẩy bao dân oan đến bước đường cùng và cộng đồng tôn giáo đến chỗ tê liệt, nhất là đẩy Tổ quốc đến chỗ bị tiêu diệt qua việc đảng CS tự tiện nhượng đất, dâng biển, cống đảo, bán rừng cho lân bang xâm lược từ năm 1958 đến nay. Chúng tôi xác tín rằng những vụ như Cồn Dầu (và trước đó là Thiên An, Khâm Sứ, Thái Hà, Tam Tòa, Loan Lý, Định Quán, An Hòa, Vĩnh Long, Bát Nhã, Phước Huệ…) sẽ vẫn còn bao lâu còn tồn tại nguyên tắc “quyền sử dụng đất đai thuộc về nhân dân và quyền sở hữu đất đai thuộc về nhà nước”. Mà nguyên tắc này sẽ vẫn còn bao lâu còn tồn tại chế độ cộng sản độc tài, độc đảng, độc hại và độc ác trên đất nước Việt Nam. Thành thử bổn phận của mọi con Hồng cháu Lạc là phải chung tay giải thể cho được chế độ phản dân hại nước này! Làm tại Việt
Nam ngày 26-03-2010, kỷ niệm 35
năm tỉnh Thừa Thiên Huế rơi vào tay CS. (Quý vị nào muốn cùng ký tên thông hiệp thì xin kính mời) |