Việt
Nam ngày 25 tháng 6 năm 2009
Kính
thưa Ông Đại sứ
Chúng
tôi ký tên dưới đây là đại diện cho Nhóm Linh mục Nguyễn Kim Điền,
tức là nhóm Linh mục Việt Nam sống theo tinh thần của Cố Tổng Giám
mục Philipphê Nguyễn Kim Điền, vị chủ chăn Công giáo can đảm từng
cai quản Giáo phận Huế nhưng đã bị Cộng sản ám hại ngày 08-06-1988.
Theo bản tin của phóng viên Thanh Quang, đài RFA hôm 18-06-2009, thì
Ông Đại sứ đã gặp nhiều cá nhân và tổ chức Việt Nam hải ngoại ở Washington
D.C. ngày 13-06-2009 tại tư gia bác sĩ Nguyễn Quốc Quân (www.rfa.org/vietnamese/in_depth/Michael-michalak-met-with-various-vietnamese-american-representatives-in-washington-area-06182009164514.html).
Dựa theo những lời phát biểu của Ông hôm đó mà bản tin RFA có ghi
lại và chúng tôi hy vọng là không sai lạc, chúng tôi xin trả lời Ông
như sau:
1-
Ông nói: “Cần phải minh định rõ rằng đạo luật tự do tôn giáo chỉ đề
cập tới vấn đề tự do tôn giáo, nó không nhất thiết liên quan đến nhân
quyền”.
Thế Ông nghĩ sao về điều 18 trong Công ước Quốc tế về các quyền Dân
sự và Chính trị được biểu quyết ngày 16-12-1966. Ðiều 18 này nói rõ:
“1- Ai cũng có quyền tự do tư tưởng, tự do lương tâm và tự do
tôn giáo. Quyền này bao gồm quyền tự do theo một tôn giáo hay tín
ngưỡng và quyền tự do biểu thị tôn giáo hay tín ngưỡng qua sự thờ
phụng, hành đạo, nghi lễ hay giảng dạy, hoặc riêng tư hoặc với người
khác, tại nơi công cộng hay tại nhà riêng. 2- Không ai bị cưỡng bách
tước đoạt quyền tự do lựa chọn tôn giáo hay tín ngưỡng…” Phải
chăng khi nói như trên, Ông Đại sứ hàm ý rằng việc không có tự do
tôn giáo chẳng phải là việc mất đi (một phần) nhân quyền hay việc
bách hại thành viên tôn giáo chẳng phải là việc vi phạm nhân quyền?
2- Ông nói: “Hiện giờ Giáo hội Công giáo không dính líu đến
chính trị” và “Giáo hội tại VN phải ở ngoài phạm vi chính trị”.
Thưa Ông, là một nhà ngoại giao lâu năm và học lắm hiểu nhiều, Ông
hẳn biết rằng có hai thứ chính trị: chính trị đảng phái
và chính trị công dân. Các tôn giáo, đặc biệt là
Công giáo, cụ thể là các lãnh đạo tôn giáo, đặc biệt là các lãnh đạo
Công giáo, không được dính líu đến chính trị đảng phái, nghĩa là không
được thành lập hoặc gia nhập một quân đội để đấu tranh vũ trang cũng
như không được thành lập hoặc gia nhập một đảng phái để đấu tranh
nghị trường với một nhà nước hay với các đảng phái khác (các giáo
dân Công giáo thì có thể làm việc này nhưng không được nhân danh Giáo
hội). Tuy nhiên, các tôn giáo, các giáo hội đều có quyền và có nghĩa
vụ làm chính trị công dân xét theo tư cách cá nhân các lãnh đạo tôn
giáo hoặc theo tư cách tập thể các Giáo hội.
Quyền và nghĩa vụ này còn mang tính đòi hỏi hơn đối với tôn giáo,
bởi lẽ tôn giáo -ngoài chức năng giới thiệu, dẫn đường đến Đấng
Chân Thiện Mỹ Tuyệt Đối- còn có chức năng giới thiệu, dẫn
đường đến tính chân thiện mỹ trong mọi hành vi của
con người, từ cá nhân đến tập thể, nhất là các hành vi thuộc hoạt
động chính trị. Nói cách khác, các tôn giáo có quyền và nghĩa vụ làm
lương tâm luân lý, làm thầy dạy đạo đức, làm ngôn sứ sự thật, làm
chiến sĩ lẽ phải cho toàn xã hội. Cụ thể ra, các tôn giáo có quyền
và nghĩa vụ phát ngôn (tuyên bố, kiến nghị, kháng thư) lẫn hành động
(tụ tập cầu nguyện, biểu tình phản đối) khi có bất công trong xã hội,
có áp bức từ phía chính quyền, có sai lầm từ các chính sách, có triệt
tiêu hay giới tự do từ chế độ cai trị, có nguy cơ do nội xâm và ngoại
xâm…
“Giáo hội tại Việt Nam phải ở ngoài phạm vi chính trị”,
câu nói này của Ông Đại sứ thật là đúng ý Cộng sản. Bởi lẽ Cộng sản
trước kia gọi tôn giáo là thuốc phiện mê dân, nhưng nay muốn tôn giáo
thật là thuốc phiện ru ngủ quần chúng, muốn các tôn giáo, cụ thể là
các lãnh đạo tôn giáo, im lặng trước những sai lầm và tội ác của chính
đảng và chính phủ CS, trước chủ trương phá thai để điều hòa dân số,
chủ trương bán rẻ sức lao động của công nhân, chủ trương xuất khẩu
lao nô và tình nô ra nước ngoài, chủ trương cướp đất nông dân, cướp
nhà thị dân, cướp tài sản giáo dân dưới chiêu bài quy hoạch phát triển,
chủ trương đàn áp những ai lên tiếng đòi hỏi các nhân quyền dưới chiêu
bài “ổn định chính trị”, chủ trương giáo dục kiểu ngu dân, nhồi sọ,
diệt ý chí, chủ trương nhượng biên giới, hải đảo, đất liền (Tây Nguyên
chẳng hạn) cho ngoại bang để bảo vệ ngai vàng quyền lực.
3- Ông nói: “Liên hệ chính trị thường phải đương đầu với hàng
loạt thứ luật lệ không liên quan luật về tự do tôn giáo, khiến đương
sự gặp nhiều rắc rối. Như trường hợp Lm Nguyễn Văn Lý, vì vượt qua
ranh giới này nên tiếp tục bị cầm tù”.
Thưa Ông, đây là luận điệu mà nhiều chính khách Hoa Kỳ thuộc hành
pháp vẫn dùng để kết án không những Linh mục Nguyễn Văn Lý mà cả Hòa
thượng Thích Quảng Độ cùng các lãnh đạo tinh thần đã và đang đứng
lên đương đầu với chế độ CSVN. Tự do tôn giáo và tự do dân
sự là hai mặt của cùng một thực thể: nhân quyền. Các chức
sắc tôn giáo vừa là thành viên của Giáo hội, vừa là công dân của Đất
nước, vừa là anh em của mọi người. Các tôn giáo, theo bản chất, vừa
phải bảo vệ những giá trị siêu linh vừa phải bảo vệ những giá trị
nhân bản, vì hiện diện giữa cộng đồng con người và cộng đồng dân tộc.
Linh mục Nguyễn Văn Lý (và nhóm Linh mục Nguyễn Kim Điền chúng tôi)
khi lên tiếng chống độc tài đảng trị, chống đảng cử dân bầu… Hòa thượng
Thích Quảng Độ (và Lưỡng viện Tăng thống, Hóa đạo của ngài) khi lên
tiếng chống các hiệp định lãnh thổ và lãnh hải bất công, chống việc
khai thác bauxite tại Tây Nguyên… tất cả đều chỉ hành động theo lương
tâm và bổn phận của một tín đồ, một nhà tu hành, một chức sắc tôn
giáo, đều chỉ bày tỏ thái độ chính trị (mà chúng tôi được quyền có)
và thực thi chính trị công dân (mà chúng tôi được quyền làm). Hòa
thượng Quảng Độ và Linh mục Lý chỉ gọi là “vượt qua ranh giới” khi
các ngài có mưu tính nhảy vào chính trường (như nhiều vị tu hành đang
là đại biểu Quốc hội hoặc Hội đồng nhân dân các cấp) hay nhắm một
chức vụ nào đó trong chính quyền tương lai (một điều mà các ngài và
chúng tôi chẳng bao giờ màng đến). Nhà cầm quyền CS đàn áp Linh mục
Lý (cầm tù) và Hòa thượng Quảng Độ (quản chế) chính là đàn áp tôn
giáo thực sự. Cho nên câu Ông nói: “Có một sự khác biệt rõ
rệt giữa những người (theo tôn giáo) bị bắt vì bày
tỏ quan điểm chính trị và những người đi lễ nhà thờ vào Chủ Nhật (mà
bị đàn áp)”, câu nói ấy, theo chúng tôi, bao hàm một sự phân biệt
giả tạo.
4- Ông nhận xét: “Nói chung người dân VN hiện có cơ hội bày
tỏ Đức tin của mình nhiều hơn trước đây” và nhận định: “Ngay trong
lúc nầy, tôi không tin là có đủ bằng chứng để đưa VN trở lại danh
sách CPC, tức những nước cần quan tâm đặc biệt về đàn áp tôn giáo”.
Những nhận xét và nhận định này của Ông đã gặp phải phản ứng thế nào
của cộng đồng người Việt tại quận Cam, Nam California ngày 05 và 06-06-2009
(x. RFA 08-06-2009) và của mục sư Thân Văn Trường từ Việt
Nam ngày 12-06-2009 thì Ông đã rõ. Nay chúng tôi chỉ xin thêm vài
ý kiến.
Hẳn Ông Đại sứ muốn nói người dân Việt Nam nay có cơ hội bày tỏ Đức
tin mình hơn trước qua việc các tín đồ đến những nơi thờ tự đông đảo,
các chức sắc ra ngoại quốc nườm nượp, các lễ hội tôn giáo được tổ
chức linh đình, các Giáo hội được xây chùa chiền, thánh thất, nhà
thờ nguy nga !?! Là một nhà ngoại giao chuyên nghiệp, một trí thức
uyên thâm, hẳn Ông biết rằng đó chỉ là những thứ tự do tôn giáo rất
ngoại diện, rất phụ tùy. Ngoài ra, không phải mọi tín đồ, mọi chức
sắc, mọi tôn giáo đều được hưởng những thứ tự do ngoại diện đó (bị
tước những thứ này là các Giáo hội truyền thống, thuần túy, phi quốc
doanh, các chức sắc và tín đồ đấu tranh, đối kháng, “phản động”).
Việc bày tỏ Đức tin cách đích thực, tự do tôn giáo đúng nghĩa nằm
ở chỗ các tôn giáo và các tổ chức tôn giáo (1) phải được nhà nước
thừa nhận quy chế (sau khi đăng ký, theo nghĩa trình báo), công nhận
như những pháp nhân thực thụ; (2) phải được độc lập trong việc huấn
luyện, tấn phong, bổ nhiệm, thuyên chuyển các chức sắc của mình, phải
được tham gia vào các cơ quan xã hội, bộ máy nhà nước qua những tín
đồ, giáo dân của mình; (3) phải được tự do trong các hoạt động, từ
hoạt động thờ phượng đến hoạt động truyền giáo, hoạt động xã hội,
hoạt động giáo dục; phải được sở hữu các phương tiện truyền thông,
các cơ sở giáo dục mọi cấp; (4) phải được trả lại mọi cơ sở, đất đai
đã bị nhà cầm quyền tịch thu từ 1954 hay từ 1975, phải được quyền
sở hữu đất đai và mọi thứ tài sản khác (do thủ đắc, do dâng tặng);
(5) phải được tự do liên lạc với các tổ chức, cơ quan đồng đạo ở nước
ngoài mà không bị nhà cầm quyền can thiệp, lũng đoạn. Tất cả 5 quyền
tự do tôn giáo cơ bản này chưa hề có tại Việt Nam.
Thành ra, Ủy hội Tự do Tôn giáo Quốc tế, nhiều chính khách thuộc Lập
pháp của Hoa Kỳ (và cả những lãnh đạo tinh thần đấu tranh tại Việt
Nam) đã rất đúng đắn khi yêu cầu chính phủ Mỹ đặt Việt Nam vào lại
CPC với những chế tài đích đáng.
5- Ngoài ra, trong cuộc gặp gỡ cộng đồng người Việt tại quận
Cam, Nam California ngày 05 và 06-06-2009, Ông Đại sứ đã hân hoan
cho biết dù chỉ mới phục vụ được một nửa nhiệm kỳ tại Việt Nam, nhưng
ông đã đạt được chỉ tiêu về việc nâng cao con số du học sinh từ Việt
Nam vào nước Mỹ lên đến hơn 12 ngàn sinh viên. Rồi trả lời câu hỏi
là việc gia tăng số du học sinh sẽ cải thiện tình hình nhân quyền
tại Việt Nam như thế nào, Ông phát biểu: “Giáo dục sẽ giúp phần cải
thiện nhân quyền đơn giản là vì khi người ta càng hiểu biết nhiều
về thế giới xung quanh, thì họ lại càng có những chọn lựa khôn ngoan
hơn, và tôi tin rằng họ sẽ tất nhiên có những quyết định có lợi ích
cho việc cải thiện nhân quyền.”
Ở đây, chúng tôi không cần nhắc lại phản ứng của Dân biểu Dana Rohrabacher
vốn đã bác bỏ lý luận lạ lùng của Ông. Chúng tôi chỉ xin nhận xét
rằng vấn đề hỗ trợ giáo dục tại Việt Nam có hai khía cạnh:
a - Nếu là việc tăng số du học sinh sang Hoa Kỳ (như
ông đang làm), thì chúng tôi xin thưa rằng việc này không tất nhiên
giúp cải thiện nhân quyền dân chủ. Vì như Ông Đại sứ biết, số sinh
viên du học từ Việt Nam thường phân thành ba loại: loại con cái đảng
viên cán bộ CS, loại con cái những nhà giàu mới nổi và loại học sinh
nghèo nhưng xuất sắc. Loại con cái đảng viên cán bộ học hành về để
thay thế cha ông tiếp tục thống trị dân Việt. Loại con cái nhà giàu
hoặc ở lại Hoa Kỳ sau khi tốt nghiệp, hoặc trở về thì e rằng cũng
chỉ lo kiếm tiền, tiến thân hơn là cải thiện nhân quyền, phục vụ xã
hội. Loại con cái nhà nghèo thành tài trở về cũng sẽ chỉ giữ được
những chức vụ nhỏ trong guồng máy xã hội (trừ khi gia nhập đảng CS),
thành ra chí hướng cải thiện nhân quyền chẳng có cơ thành tựu. Xin
Ông Đại sứ cứ nhìn xem ông Nguyễn Thiện Nhân, một người từng tốt nghiệp
tiến sĩ tại Hoa Kỳ và đang giữ chức bộ trưởng Giáo dục và Đào tạo
CSVN. Thế mà ông ta đã đạt thành quả gì ngoài việc “thúc đẩy nhanh
chóng sự xuống dốc đến mức đáng xấu hổ của nền giáo dục Việt Nam,
trong năm 2007” với danh hiệu “Nhân vật tệ hại nhất năm 2007” do các
trang blog quốc nội bình bầu và gần đây nhất lại bị một số trí thức
trong nước gọi là “kẻ dở khôn dở dại”!!!
b- Nếu là việc giúp thay đổi tận căn nền giáo dục
ngày càng sa sút của Việt Nam thì đó là điều Ông Đại sứ xem ra chưa
quan tâm, nhưng đây mới là chuyện cốt yếu. Với kinh nghiệm và kiến
thức, Ông hẳn biết rằng nền giáo dục tại các quốc gia CS, cụ thể là
Việt Nam, từ trước tới nay chú trọng “hồng hơn chuyên”, dạy dỗ tính
gian dối và dung túng thói bạo hành, đào tạo ra những tôi trung phục
vụ cho đảng hơn là những công dân tự do cho đất nước, nhồi sọ cho
học sinh ngay từ thơ bé lòng kính yêu Hồ Chí Minh, tay gian hùng,
kẻ đã đem đến bao tai họa cho đất nước Việt Nam (Nền giáo dục Hoa
Kỳ có dạy học sinh kính yêu đặc biệt một vị tổng thống nào chăng,
ngay cả tổng thống George Washington, cha già dân tộc của Hoa Kỳ?).
Nền giáo dục đó cho tới nay vẫn lâm cơn khủng hoảng triền miên với
một chương trình nặng nề, từ chương, thay đổi xoành xoạch, một bộ
sách giáo khoa độc quyền nhưng biên soạn cẩu thả, đầy xuyên tạc và
bán giá đắt, một hàng ngũ giáo viên mà vô số thiếu khả năng và thiếu
tư cách, một hệ thống trường ốc mà đa phần xập xệ, ít tiện nghi, ít
phương tiện, một chính sách quản lý điều hành loại trừ sự tham gia
của các tôn giáo đầy khả năng và thiện chí. Nền giáo dục đó đang khiến
cho hàng triệu học sinh bỏ học vì thâu học phí và tăng học phí thường
xuyên, đang trói buộc sinh viên trong vòng kiềm tỏa của chế độ qua
việc tăng học phí ngất trời để rồi cho mượn tiền trang trải. Nền giáo
dục đó đã từng hăm dọa các học sinh sinh viên yêu nước chống Trung
Quốc xâm lược, đang loại trừ những thầy giáo như Vũ Hùng vì đấu tranh
cho dân chủ, như Đỗ Việt Khoa vì phanh phui các tiêu cực học đường,
những cô giáo như Nguyễn Thị Bích Hạnh vì dám dạy cho học sinh tinh
thần độc lập.
Vốn đã hưởng một nền giáo dục rất tiến bộ trong một quốc gia rất dân
chủ, Ông Đại sứ hẳn hiểu rằng nếu không có một nền chính trị dân chủ
thì nền giáo dục chẳng đem lại kết quả gì. Có kiến thức rộng, có bằng
cấp cao, người ta cũng bị biến thành nô lệ hay tự biến thành nô lệ,
bị biến thành kẻ hèn hay tự biến thành kẻ hèn trong chế độ độc tài
ấy mà thôi. Thành ra, điều quan trọng nhất mà Ông, đại diện
cho một chính phủ dân chủ hàng đầu, cần làm là giúp dân chủ hóa nền
giáo dục tại Việt Nam, hay nói đúng hơn, rộng hơn, sâu hơn, là giúp
dân chủ hóa nền chính trị tại Việt Nam trước đã.
Xin Thượng Đế ban phúc lành cho Ông Đại sứ và cho Hoa Kỳ.
Đại diện Nhóm Linh mục Nguyễn Kim Điền
- Linh mục Têphanô Chân Tín, Dòng Chúa Cứu Thế, Sài Gòn
- Linh mục Phêrô Nguyễn Hữu Giải, Tổng Giáo phận Huế
- Linh mục Tađêô Nguyễn Văn Lý, Tổng Giáo phận Huế (đang ở tù)
- Linh mục Phêrô Phan Văn Lợi, Giáo phận Bắc Ninh (đang bị quản thúc)
--------------------
Phụ lục --------------------
Người
Việt Cali thất vọng với Đại sứ Michael Michalak
Hà Giang, thông tín viên RFA
08-06-2009
Đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam Michael Michalak, nhân dịp về thăm Hoa
Kỳ, đã có các cuộc gặp gỡ với Cộng đồng người Mỹ gốc Việt, để cập
nhật tin tức về mối quan hệ giữa hai quốc gia.
Chuyến viếng thăm Nam California lần thứ ba của ông Michael Michalak,
Đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam cuối tuần qua đã được đánh dấu bằng hai
buổi họp mặt với cộng đồng người Việt tại quận Cam vào tối thứ Sáu
và thứ Bẩy ngày 5 và 6 tháng Sáu.
Nhận định của ngài Đại Sứ về tự do tôn giáo và nhân quyền tại Việt
Nam đã tạo nên những tranh luận rất sôi nổi ngay trong buổi họp và
nhiều phản ứng rõ nét của nhiều giới trong cộng đồng sau đó. Hà Giang,
thông tín viên đài Á Châu Tự Do tại California đã tham dự cả hai buổi
họp này và gửi về bài tường trình như sau:
Nhân quyền tại Việt Nam
Buổi thảo luận với chủ đề “Nhân Quyền VN Ngày Nay” giữa Đại Sứ Hoa
Kỳ tại Việt Nam, ông Michael Michalak và cộng đồng người Việt tại
quận Cam, Nam California vào tối thứ Sáu vừa qua đã được đài SBTN
trực tiếp truyền hình.
Sự tham dự đông đảo của đại diện các tôn giáo, hội đoàn, giới truyền
thông và nhiều nhân sĩ trong vùng, đã nói lên sự quan tâm sâu xa của
người Việt hải ngoại về tình hình nhân quyền tại Việt Nam. Hai dân
biểu liên bang là bà Lorretta Sanchez và ông Dana Rohrabacher đã mở
đầu cuộc thảo luận bằng lời chia xẻ quan ngại của họ về sự thiếu tự
do thông tin, và tự do tôn giáo tại Việt Nam.
Lời chào mừng bằng tiếng Việt của Đại Sứ Michael Michalak đã tạo cho
người tham dự những nụười thoải mái hiếm hoi trong buổi thảo luận
đã nhanh chóng trở thành rất sôi nổi: “Xin chào các bạn, tôi rất vui
tham gia sự kiện này, nhưng tôi học tiếng Việt, nhưng tôi chưa có
thể nói chuyện tiếng Việt, vì thế tôi phát biểu tiếng Anh.”
Đại Sứ Michael Michalak tóm lược về tình trạng nhân quyền, kết quả
của việc hợp tác kinh tế, và ông hân hoan cho biết dù chỉ mới phục
vụ được một nửa nhiệm kỳ tại Việt Nam, nhưng ông đã đạt được chỉ tiêu
về việc nâng cao con số du học sinh từ Việt Nam vào nước Mỹ lên đến
hơn 12 ngàn sinh viên.
Trả lời câu hỏi là việc gia tăng số du học sinh sẽ cải thiện tình
hình nhân quyền tại Việt Nam như thế nào, ông đại sứ phát biểu: “Giáo
dục sẽ giúp phần cải thiện nhân quyền đơn giản là vì khi người ta
càng hiểu biết nhiều về thế giới xung quanh, thì họ lại càng có những
chọn lựa khôn ngoan hơn, và tôi tin rằng họ sẽ tất nhiên có những
quyết định có lợi ích cho việc cải thiện nhân quyền.”
Dân biểu Dana Rohrabacher hoàn toàn phản bác quan điểm này: “Tôi không
cho là việc đè nén nhân quyền tại Việt Nam xẩy ra là vì người dân
thiếu hiểu biết. Nguyên nhân của sự chà đạp nhân quyền là vì có một
nhóm người nhất quyết giữ lấy quyền cai trị. Kể cả người cùng đinh
nhất trong xã hội cũng hiểu rất rõ rằng họ bị đàn áp, rằng họ không
có quyền tự do ngôn luận. Các ông giáo sư đại học hiểu rằng nếu họ
không được tự do chỉ trích nhà cầm quyền thì sẽ bị mất việc. Việc
có hay không có nhân quyền không dựa vào dân trí, mà là do chính sách
của nhà cầm quyền”.
Tự do Tôn giáo?
Nhiều câu hỏi của đồng bào nêu lên về những gì mà họ cho là vi phạm
tự do tôn giáo tại Việt Nam, đã nhanh chóng đưa buổi thảo luận trở
về việc đưa Việt Nam trở lại danh sách CPC, tức danh sách những quốc
gia cần phải được quan tâm đặc biệt vì vi phạm tự do tôn giáo.
Về điểm này, Đại Sứ cho biết: “Quan điểm của tôi về tự do tôn
giáo hơi khác với những quan điểm đã được quý vị phát biểu ở đây ngày
hôm nay. Quý vị đã biết là Bộ Ngoại Giao cho rằng hiện giờ không có
đủ bằng chứng để chúng tôi đưa Việt Nam trở lại danh sách CPC.” Lời
tuyên bố này đã khiến nhiều người trong cử tọa ồ lên vì không giấu
được sự thất vọng và không đồng ý.
Trong buổi thảo luận chiều hôm sau, dân biểu liên bang Ed Royce đã
đơn cử trường hợp của Mục Sư Nguyễn Công Chính, một bằng chứng cụ
thể về việc chà đạp tự do tôn giáo tại Việt Nam đã xẩy ra từ nhiều
năm nay.
Ông nói: “Nhiều người trong chúng ta rất quen thuộc với tình trạng
của Mục Sư Nguyễn Công Chính, người đã bị công an địa phương đánh
đập rất tàn nhẫn chỉ vì những sinh hoạt tôn giáo và nhân quyền của
ông. Tấm hình của ông mặt bê bết máu đã nói với chúng ta rất nhiều.
Tôi đã đưa tấm hình này cho về các đồng nghiệp của tôi xem. Đó là
tình trạng tự do tôn giáo tại Việt Nam hôm nay.”
Đài Á Châu Tự Do đặt câu hỏi về các tiêu chuẩn được dùng để đưa một
quốc gia vào danh sách CPC, và làm thế nào để đo lường sự cải thiện
tự do tôn giáo? Đại Sứ Michael Michalak trả lời: “Muốn đặt một
quốc gia vào danh sách CPC đòi hỏi nhiều điều kiện. Tôi không thấy
chúng ta có ích lợi gì trong việc đưa Việt Nam trở lại danh sách này.”
Thất vọng...
Sau buổi thảo luận, ký giả Kiều Mỹ Duyên, phát biểu: “Chúng tôi
trả lời với tính cách là một người trong cộng đồng Việt Nam quan tâm
đến nhân quyền ở Việt Nam. Chúng tôi là công dân của Hoa Kỳ, chúng
tôi đều bỏ phiếu, chúng tôi cũng có thể đề nghị với chính phủ Hoa
Kỳ là đưa ông Đại Sứ này trở về Hoa Kỳ”.
Những câu hỏi của những ký giả như là Đinh Quang Anh Thái, Hà Giang,
Phong Lê Vũ, có những câu ông tránh né không có trả lời. Những câu
tránh né trả lời của ông Đại Sứ Hoa Kỳ, cũng như những lời mà ông
có vẻ bênh vực cho Việt Nam làm chúng tôi phẫn nộ. Và câu mà ông nói
như thế này, “Các anh có thể viết thơ cho ông Tổng Thống Obama
để “take me out”, đem tôi ra khỏi Việt Nam”.
Nói chung, dư luận cảm thấy thất vọng với thông điệp của Đại Sứ Hoa
Kỳ tại Việt Nam trong chuyến viếng thăm Nam California của ông lần
này.
(Hà Giang, thông tín viên RFA)
Thư
gửi Ngài Đại Sứ Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ
tại Hà Nội
Ms Thân Văn Trường 12-06-2009
Kính gửi:
Ngài Đại sứ Hợp chúng quốc Hoa Kỳ tại Hà Nội Michael Michalak
Về vấn đề tự do tôn giáo ở Việt Nam
Thưa ngài Đại sứ, tôi hân hạnh viết thư cho cho ngài Đại sứ Hợp chủng
quốc Hoa Kỳ, một quốc gia có 44 đời Tổng Thống đặt tay trên Kinh Thánh
để tuyên thệ nhậm chức; một quốc gia có phương châm, nhưng trước hết,
IN GOD WE TRUST.
Vậy nên, Hoa kỳ trở nên một quốc gia văn minh hàng đầu thế giới, nhờ
tự do tôn giáo.
Tôi hân hạnh được tới thăm tư gia của ngài ở số 18 Tôn Đản, Hà Nội,
để có dịp tiện biếu ngài cuốn Kinh Thánh quí báu vô ngần, bản tiếng
Việt. Tôi cho rằng Quyển Sách ấy đem hai dân tộc Việt, Mỹ xích lại
gần nhau hơn, bằng chứng là hai bản Tuyên ngôn 1776 và 1945 bất hủ.
Thưa ngài đại sứ! Tôi thật sự thất vọng khi theo dõi phát
biểu của ngài tại Cali hôm 6/6, về tự do tôn giáo tại Việt
Nam, qua đài RFA. Dường như ngài thấy buồn nản vì nhiệm kỳ công tác
quá dài ở Việt Nam, một quốc gia bạo ngược và ô nhiễm môi trường?
Tôi thật sự kinh ngạc khi ngài đại sứ thách thức thính giả, rằng họ
có thể đề nghị Tổng thống Hoa Kỳ cho ngài “take me out” Việt Nam.
Tôi thành thật lấy làm tiếc về những lời phát biểu tiêu cực của ngài.
Nếu thực sự sống ở Việt Nam quá khó khăn cho ngài, tôi nghĩ ngài có
thể dùng cách khác để ra khỏi Việt Nam thì hơn.
Ngài cho rằng “Bộ ngoại giao Mỹ không đủ bằng chứng để đưa Việt Nam
trở lại danh sách CPC” là thiếu thực tế. Tôi tin rằng là một người
Mỹ chân chính, ngài thừa hiểu rằng Việt Nam chúng tôi chỉ có tự do
tôn giáo, một khi điều 4 Hiến pháp hiện hành được phế bỏ. Mọi cuộc
đàn áp tôn giáo ở Việt Nam chúng tôi, đều bắt nguồn từ đều 4 hiến
pháp cộng sản.
Tôi tin rằng là người Mỹ, ngài biết điều đó.
Tôi cho rằng không phải thiếu bằng chứng để đưa Việt Nam trở lại danh
sách CPC, nhưng chính là ngài đại sứ đã thiếu trách nhiệm hoặc một
điều gì đó tệ hơn thế. Nhân dịp này, xin cho tôi nhắc lại một số trường
hợp đàn áp tôn giáo cụ thể mà chính tôi đã bày tỏ cho các viên chức
của ngài, cũng như chính mình ngài.
1/ Trường hợp chấp sự Hội thánh Đấng Christ của người Khờ me tại Trà
Vinh, Thạch Thanh Nô bị công an đánh chết sau buổi nhóm cầu nguyện
Chúa nhật ngày 5/4/2009. Dưới áp bức của công an, gia đình và Hội
Thánh đã buộc phải hỏa táng chấp sự Thạch Thanh Nô sau ba giờ bị đánh
chết. Bộ công an phủ nhận Thạch Thanh Nô là Cơ đốc nhân va cho rằng
Nô tự ngã xe máy và chết. Nhưng Hội Thánh có đầy đủ hình ảnh lễ báp
tem và chứng cớ công an khủng bố chấp sự Thạch Thanh Nô vì niềm tin
tôn giáo, 69 người khác gồm mục sư, truyền đạo và tín hữu Hội thánh
Đấng Christ của người Khờ me bị hành hung, chỉ vì thờ phượng Chúa.
2/ Mục sư Nguyễn Công Chính và gia đình ông bị đánh đập thường xuyên
suốt nhiều năm qua, chỉ vì ông cứ hầu việc Chúa giữa vòng các dân
tộc Việt Nam. Bản thân mục sư Chính bị đánh dập mắt, vợ bị đánh chảy
máu, con bị tông xe nứt sọ… rồi không cấp chứng minh thư, hộ khẩu,
không khai sinh cho con để được đi học. Hiện bay giờ công an bao vây
nhà mục sư Chính, đi ra chợ cũng không cho đi, cũng không cho tín
đồ tới nhà, nghĩa là nội bất xuất, ngoại bất nhập. Vừa qua, Bộ công
an bắt Ms Chính 12 ngày (từ 14/5 đến 26/5) không có lệnh bắt, cũng
không có lệnh tha.
3/ Mục sư nhiệm chức Hmrek (còn gọi là Y Brek, Siu Ybrek), quản nhiệm
Hội thánh Đấng Christ tại xã Ia khươl, huyện Chư pẳl, tỉnh Gia Lai.
Ông bị liệt và câm, trở về từ xà lim Ba Sao, Nam Hà sau nhiều năm
tù, nhưng không có giấy ra trại. Xe cứu thương của trại tù đưa về
trong tình trạng gần chết, hiện chúng tôi đưa đến điều trị tại Phòng
Chẩn trị Y học cổ truyền Thiên An, 70/5, kp 9, P.Tân Biên, TP Biên
Hòa, tỉnh Đồng Nai.
4/ Giáo sĩ Lê Duy Bắc bị công an đánh gẫy tay giữa thủ đô Hà Nội,
bây giờ khối kim loại bó tạm cánh tay của công an còn nằm trong tay
giáo sĩ. Thầy Bắc từng bị công an đánh trước nhà khách chính phủ Việt
Nam, bên hồ Gươm cách nhà riêng của ngài, chắc không quá 1 km. Giáo
sĩ Lê Duy Bắc bị công an Hà Nội đánh nhiều lần, chính tay tôi đã viết
thư cho ngài, cả thế giới này biết, tôi không nghĩ là ngài quên.
5/ Trường hợp cá nhân tôi (mục sư Thân Văn Trường) bị ngược đãi rất
nhiều. Tôi đã bày tỏ trực tiếp với ngài. Tôi vẫn còn nhớ lời ngài
hứa với tôi hôm 23/10/2007, rằng ngài quan tâm và can thiệp giùm tôi.
Từ đó cho đến bây giờ tôi không được cấp hộ chiếu, dù đã thu tiền,
đã xét duyệt bởi công an. Tôi bị chính quyền cướp đất nhà, dù đã trả
tiền đầy đủ, chỉ vì niềm tin tôn giáo mà không được cấp giấy chủ quyền
đất như những công dân khác. Công an vẫn thường xuyên bắt bớ tôi mà
không có lệnh bắt. Nhà nước vẫn không bồi thường cho tôi theo luật,
do đi tù hai lần oan sai v. v…
Đối với Công giáo, Phật giáo… cũng bị đàn áp nặng nề. Nếu cứ từng
việc đàn áp tôn giáo mà liệt kê ra, tôi tưởng không có đủ giấy mực
để viết.
Ngài cũng phát biểu cách kỳ cục rằng “tôi không thấy chúng ta (Mỹ)
được lợi gì trong việc đưa Việt Nam trở lại danh sách này”. Phải chăng
vì quyền lợi dơ bẩn của nước Mỹ, mà ngài quên việc đàn áp tôn giáo?
Dường như nước Mỹ ngày nay đang đi xuống, vì cớ tội lỗi của nước Mỹ,
vì cớ thiếu hụt lòng tin kính thưở ban đầu lập quốc. Cách đây 10 năm,
100 USD ở Việt Nam ăn hai chỉ vàng, bây giờ không được một. Nhưng
điều đáng mừng, hàng chữ IN GOD WE TRUST vẫn còn nguyên đó.
Nếu nước Mỹ biết ăn năn và lìa khỏi điều ác, tôi tin tưởng rằng Đức
Chúa Trời tiếp tục ban phước cho nước Mỹ thịnh vượng và văn minh,
để dẫn dắt thế giới này tiến lên phía trước.
Nguyện Đức Chúa Trời ban phước cho ngài, như Chúa đã ban phước cho
chức vụ của Thánh Paul, trong nhiệm kỳ khâm sai của Đấng Christ trên
trần gian này. Xin ngài đừng buồn chán và sợ hãi, nhưng hãy can đảm
bước đi cách hẳn hoi, như giữa ban ngày.
TÔN VINH ĐỨC CHÚA TRỜI, AMEN!
Kính thư
Mục sư Thân Văn Trường
Địa chỉ: Ấp Dưỡng Đường, xã Suối Tre, Long Khánh, Đồng Nai
Đt: 0907872617