“Mọi
người có quyền tự do ngôn luận; quyền này bao gồm tự do tìm kiếm, tiếp
nhận và phổ biến mọi loại tin tức và ý kiến, không phân biệt ranh giới,
bằng truyền miệng, bản viết hoặc bản in, bằng hình thức nghệ thuật,
hoặc thông qua bất cứ phương tiện truyền thông đại chúng khác theo sự
lựa chọn của mình”
(Điều
19,2 Công ước Quốc tế về các quyền dân sự và chính trị, Liên Hiệp Quốc
biểu quyết năm 1966, Việt Nam xin tham gia năm 1982).
(Everyone
shall have the right to freedom of expression; this right shall include
freedom to seek, receive and impart information and ideas of all kinds,
regardless of frontiers, either orally, in writing or in print, in the
form of art, or through any other media of his choice.)
|
T
À I L I Ệ U Việt Nam ngày 30-06-2007 Kính
thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước, Kể từ hôm 22-06-2007, đang lúc chủ tịch nhà nước Cộng sản Việt Nam Nguyễn Minh Triết công du Hoa Kỳ, gặp gỡ chính giới Mỹ và đồng bào hải ngoại với những lời tuyên bố dối trá về thành tích nhân quyền tại Việt Nam, với những cam kết đầu môi chót lưỡi về việc phục vụ đất nước dân tộc, thì một số đồng bào ở nhiều địa phương thuộc tỉnh Tiền Giang khoảng hơn 100 người đã tập trung lên Sài Gòn với rất nhiều trở ngại do công an gây ra, đến trước Văn phòng 2 Quốc hội Cộng sản, số 194 Hoàng Văn Thụ, quận Phú Nhuận, để nhờ các tân “đại biểu” can thiệp, đòi hỏi chính quyền địa phương trả lại tài sản gồm đất đai nhà cửa đã cướp giật của họ. Theo tin cho biết, đại diện đồng bào biểu tình đã xin gặp giới chức trong Quốc Hội, đặc biệt là vị chủ tịch, nhưng khi thì được cho biết QH nghỉ không làm việc cuối tuần, khi thì được bảo rằng các vị đại biểu bận họp chuyện quan trọng. Cho đến hôm nay, sau 8 ngày chờ đợi dưới nắng mưa, trong nỗi mong chờ vô vọng, hồi hộp lo âu, giữa cảnh đói khát và bất tiện tứ bề, chung quanh thì công an nườm nượp rình rập, mới chỉ có đại diện Cơ quan Thanh tra Chính phủ Liên ngành, đại diện chính quyền tỉnh Tiền Giang và đại diện chính quyền quận Phú Nhuận, đến gặp đồng bào. Họ đều yêu cầu bà con về lại địa phương để được giải quyết nỗi oan ức. Biết rằng đây chỉ là những lời hứa suông cho qua chuyện như bao lần, với lại trở về cũng chẳng còn nhà cửa đất đai, vẫn phải ngủ bờ ngủ bụi, nên đồng bào cương quyết bám trụ, tiếp tục biểu tình trước Văn phòng 2 Quốc hội, cho đến khi được cái gọi là “cơ quan quyền lực cao nhất nước” này can thiệp để vấn đề của họ được giải quyết công bằng, cụ thể, dứt điểm. Tấm gương can đảm kiên trì của đồng bào Tiền Giang đã lôi kéo được thêm nhiều dân oan từ các địa phương khác như Bình Phước, Vũng Tàu, Bà Rịa, An Giang và Đồng Tháp. Đến hôm nay, số dân biểu tình đã lên đến hơn 300 người. Họ siết chặt hàng ngũ bên nhau, chia từng miếng cơm, sẻ từng ngụm nước, giăng biểu ngữ phản đối cường quyền nhưng vẫn trong trật tự và bất bạo động. Điều này đã khiến cho đồng bào địa phương hết sức cảm động, nên đã đến tiếp trợ tinh thần và cả vật chất, dù cách ít ỏi. Đang khi đó thì hàng trăm công an và dân quân bao quanh trụ sở Quốc hội, nhằm ngăn cản bà con đến gần, kẻo khuấy động sự yên tĩnh của những con người mệnh danh là “đại biểu nhân dân” nhưng đã không do dân bầu ra và chẳng hề quan tâm giải quyết quyền lợi chính đáng của đồng bào ruột thịt. Đám công an và dân quân này cũng có số mặc thường phục trà trộn giữa đồng bào để nghe ngóng, dò xét, tìm cho ra các thủ lãnh biểu tình hầu bắt bớ hay kềm tỏa, phát hiện ai có điện thoại hay máy chụp hình để ngăn chặn không cho sử dụng, dùng dùi cui hăm dọa những khách qua đường dừng lại mục kích hay tỏ lòng thông cảm. Đây quả là những kẻ mang danh “bạn dân” nhưng coi dân như kẻ thù, sẵn sàng ra tay đàn áp, chỉ vì cung cúc, nô lệ và mù quáng phục vụ đám chủ bất lương và bạo tàn của họ. Lực lượng báo chí công cụ gồm hơn 600 tờ và rất nhiều đài truyền thanh truyền hình cũng im thin thít trước vụ việc động trời, nỗi oan dậy đất này, đang khi nếu có một cuộc biểu tình ở xó xỉnh nào trên thế giới, nhất là tại các nước tư bản, bên “đế quốc Mỹ”, thì lại sốt sắng loan tin. Các người là tiếng nói của ai, phản ảnh hiện thực xã hội nào? Đứng
trước tình cảnh khẩn trương đó, Khối 8406 chúng tôi long trọng tuyên
bố: 2- Kêu gọi toàn thể đồng bào Việt Nam khắp nơi, từ trong ra tới ngoài nước, các cơ quan truyền thông người Việt và ngoại quốc hãy báo động toàn thế giới về nỗi oan ức ngất trời đang đến hồi bùng nổ nhưng có nguy cơ bị đè bẹp của đồng bào dân oan thân yêu, hãy vui lòng đến tận nơi để yểm trợ những nhà đấu tranh chân đất, hãy chuyển tải về lại đồng bào những lời động viên, khích lệ qua các phương tiện truyền thông, để đồng bào khỏi cảm thấy mình cô đơn và bị ruồng bỏ. 3- Kêu gọi Liên Hiệp Quốc, các Chính phủ và Quốc hội thế giới hãy nhìn về Việt Nam để thấy thêm một lần nữa thành tích đàn áp nhân dân của bạo quyền Cộng sản, một bạo quyền vừa mới huyênh hoang tại trụ sở Liên Hiệp Quốc và tại nhiều thành phố Hoa Kỳ rằng Việt Nam đang tiến bộ về nhiều mặt, trong đó có mặt nhân quyền, xã hội. Xin nhìn cho rõ số phận nhân dân chúng tôi để quyết tâm áp lực và giúp chúng tôi giải thể cái chế độ dối gian và tàn bạo này. 4- Kêu gọi những ai mang danh “đầy tớ nhân dân”, “đại biểu nhân dân”, “bạn hữu nhân dân”, “tiếng nói nhân dân” đừng làm sỉ nhục các danh hiệu cao quý này, đừng làm khổ thêm nữa cuộc sống của đồng bào vốn đã trở nên điêu linh cơ cực kể từ ngày chế độ CS hoành hành lên đất nước Việt Nam, đừng nhân danh “sự ổn định chính trị ” để gây mất ổn định xã hội, ổn định cuộc sống của đại đa số đồng bào. Những kẻ vỗ ngực coi mình là “của dân, do dân, vì dân” đó nhưng đang cướp dân, dọa dân, ví bắt dân hãy nhớ rằng lịch sử rất công bằng và công lý của toàn dân rất nghiêm thẳng, để đừng dại dột gây thêm tội ác nữa cho đồng bào ruột thịt.
|