Mọi người có quyền tự do ngôn luận; quyền này bao gồm tự do tìm kiếm, tiếp nhận và phổ biến mọi loại tin tức và ý kiến, không phân biệt ranh giới, bằng truyền miệng, bản viết hoặc bản in, bằng hình thức nghệ thuật, hoặc thông qua bất cứ phương tiện truyền thông đại chúng khác theo sự lựa chọn của mình (Điều 19,2 Công ước Quốc tế về các quyền dân sự và chính trị, Liên Hiệp Quốc biểu quyết năm 1966, Việt Nam xin tham gia năm 1982). (Everyone shall have the right to freedom of expression; this right shall include freedom to seek, receive and impart information and ideas of all kinds, regardless of frontiers, either orally, in writing or in print, in the form of art, or through any other media of his choice.)

T À I   L I Ệ U

Khối 8406 Tuyên Ngôn Tự Do Dân Chủ Cho Việt Nam 2006
Bloc 8406 of Manifesto on Freedom & Democracy for Viet Nam 2006
Email :  vanphong8406@gmail.com

.....................................................................................................................................

Kháng thư số 16
Phản đối nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam
đàn áp Dân oan khiếu kiện đêm 18
rạng ngày 19-07-2007

Việt Nam, ngày 20 tháng 07 năm 2007

Kính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước,
Kính thưa Liên Hiệp Quốc, các Chính phủ, các Quốc hội năm châu,
Kính thưa các Tổ chức Nhân quyền và các Cơ quan Truyền thông quốc tế.

Kể từ hôm 22-06-2007, lần lượt dân oan 19 tỉnh: Tiền Giang, Long An, Bến Tre, Đồng Tháp, Vĩnh Long, An Giang, Kiên Giang, Bạc Liêu, Sóc Trăng, Trà Vinh, Vĩnh long, Bình Dương, Tây Ninh, Bình Phước, Lâm Đồng, Cần Thơ, Hậu Giang, Cà Mau, Bình Thuận và chín quận ở thành phố Saigon: Gò Vấp, Bình Chánh, Bình Thạnh, quận 4, 5, 6, 7, 9, 12 (nguồn: Đơn Kiến nghị khẩn cấp của Đồng Bào ngày 16-07-2007) -trong cơn tức nước vỡ bờ vì bị nhà cầm quyền địa phương lẫn trung ương không chịu giải quyết ổn thỏa chuyện họ bao lần khiếu nại việc bị cướp đất đai, nhà cửa từ mấy chục năm qua- đã đến “nằm vạ” trước tiền đình Văn phòng 2 Quốc hội CSVN ở số 194 đường Hoàng Văn Thụ, Phường 9, Quận Phú Nhuận để “đánh trống kêu oan”, mong “đèn trời soi xét”.

Thế nhưng cái gọi là “cơ quan quyền lực cao nhất nước” vẫn đóng cửa im lìm, khiến đồng bào phải ta thán: “Cơ quan gì giống bãi tha ma, không thấy một bóng hình cán bộ! Trách nhiệm ở đâu? Bác ái nơi nào? Sao nỡ đoạn tình nhân loại? Sao đành ngoảnh mặt làm ngơ?”. Phụ họa với thái độ vô trách nhiệm của các “đại biểu nhân dân này” là sự câm lặng hèn nhát hay tuyên truyền láo khoét của các “tiếng nói dân nhân” (hơn 600 báo đài), sự dửng dưng lạnh lùng, tháp ngà cố thủ của một số “lãnh đạo tinh thần nhân dân” (thuộc nhiều tôn giáo). Bù lại, chỉ có “bạn hữu nhân dân” là vô số công an và dân quân chìm nổi -từ địa phương lẫn tại khu vực- nhưng thay vì bảo vệ, bênh đỡ, cứu giúp thì ngày đêm trà trộn, vây bủa để nắm danh sách, moi thông tin, nhận diện thủ lãnh biểu tình, hoặc ngăn chặn, hành hung các phóng viên đến tìm hiểu sự thật, hoặc hăm dọa, cướp bóc những đồng bào hảo tâm và các chiến sĩ dân chủ đến giúp đỡ đoàn người đói khát bệnh tật, hy vọng mong manh, sống trong cảnh chiếu đất màn trời. Cũng có những đoàn cán bộ sở tại đến giở trò dối gạt cũ mèm là kêu mời đồng bào về lại địa phương để được giải quyết!

Cuộc biểu tình đã bước qua tuần thứ bốn với khí thế ngày càng dâng cao, ý chí ngày càng kiên định, lực lượng ngày càng đông đảo, tiếng vang ngày càng rộng khắp và sự ủng hộ của đồng bào ngày càng nồng nhiệt, nhất là sau chuyến viếng thăm của Hòa Thượng Thích Quảng Độ sáng ngày 17-07, thì khoảng buổi chiều cùng ngày, Phó Thủ Tướng CSVN Trương Vĩnh Trọng từ Hà Nội bay vào. Nhưng ông đã không tới thăm dân oan cho biết sự tình mà lại cùng Thứ Trưởng bộ Công An chủ tọa một buổi họp bàn duyệt biện pháp đàn áp cuộc biểu tình của dân khiếu kiện.

Thế là vào tối ngày 18-07, từ 1000 đến 2000 công an, mật vụ, quân đội, thậm chí xã hội đen, trang bị roi điện, dùi cui, lựu đạn cay, súng lớn súng nhỏ, đem xe tăng, xe tù, xe đò, xe cứu thương, xe chữa lửa, xe chở súc vật lại bao vây toàn bộ khu vực sau khi đã cúp điện và phá sóng điện thoại. Mở đầu, công an kêu gọi dân hãy trở về quê, nếu không sẽ sử dụng vũ lực. Nhưng đồng bào thấy mình chẳng còn gì ở quê nhà, trở về cũng hoàn toàn vô vọng nên đa số (khoảng 600 người) quyết tử thủ. Thế là đèn cao áp chiếu vào cho lóa mắt, vòi rồng xịt nước cho ngất ngư, roi điện vụt xuống cho tơi tả, lựu đạn cay tung ra và bình chữa lửa phun vào mặt cho tối mù, rồi cả hàng ngàn công an nam nữ, mặt đằng đằng sát khí, điên cuồng như một bầy thú dữ, xông vào dám dân oan đa phần là phụ nữ hay già lão, bắt lấy từng người vất lên xe đò hay xe thùng như con vật. Cả một vùng trời đêm vang lên tiếng hò hét, hăm dọa của lũ sói dã man và tiếng kêu cứu, khóc lóc, van nài lẫn chửi rủa của đám dân vô tội, trước sự chứng kiến đau lòng nhưng bất lực của khoảng 5000 ngàn dân Sài gòn. Ai trong đoàn biểu tình phản kháng thì còng tay lại, đẩy lên xe tù hay đánh cho u đầu vỡ trán rồi quẳng lên xe cứu thương. Chứng nhân tại chỗ cho biết có mười mấy người bể đầu phải chở đi bệnh viện, nay không biết tình trạng ra sao. Các thủ lãnh biểu tình, đã bị nhận diện từ trước, đều bị bắt lên xe tù, đem về giam ở trại Phan Đăng Lưu hay đâu đó.

Chiến dịch đàn áp kéo dài hơn 2 tiếng và kết thúc vào lúc 0g34 phút ngày 19-7-2007. Toàn bộ lều bạt, chăn chiếu, đồ đạc, biểu ngữ, thậm chí cờ đảng, cờ nước, ảnh Hồ Chí Minh, ảnh liệt sĩ, bằng Tổ quốc ghi công... của dân oan đều bị vứt lên xe rác đậu sẵn tại hiện trường. Sau đó xe vòi rồng phun nước xối sạch toàn bộ khu vực, nhất là cho trôi đi máu của dân oan, để lại một Văn phòng sạch sẽ xinh đẹp, chuẩn bị cho ngày khai mạc Quốc hội khóa 12 vào lúc sáng sớm (tại Hà Nội). Thật chẳng khác nào vụ Thiên An Môn ngày 4-6-1989, chỉ có tầm mức đàn áp là giới hạn!

Số đồng bào bị bắt lên xe chở về tỉnh thì đã bị bỏ giữa đường, ai lo tìm đường về nhà nấy. Nhiều người trả lời phỏng vấn của các báo đài hải ngoại hôm 20-7, cho biết họ đã bắt đầu bị mời đi “làm việc” (bị thẩm vấn và hăm dọa). Tất cả dân oan đều không chút hy vọng được trả lại công lý, mặc dầu nhà cầm quyền địa phương các tỉnh có dân khiếu kiện vừa mới hùng hồn hứa hẹn sẽ giải quyết dứt điểm trong vòng vài tháng vô số vụ việc mà họ đã không muốn và không thể giải quết mấy chục năm trời. Trái lại dân đang lo sợ sẽ bị trả thù khốc liệt và số phận bị thủ tiêu bí mật (như trong vụ nông dân Thái Bình cách đây gần hai thập niên) đang rình chờ các thủ lãnh dân oan, những người trong 27 ngày qua đã làm đại biểu khiếu kiện, đã điều động các cuộc biểu tình, đã dùng loa phóng thanh tố cáo các cán bộ cướp của, đã đứng ra nhận sự giúp đỡ cho dân oan từ bên ngoài, nhất là từ đồng bào hải ngoại. Thế nhưng họ cũng cho biết sẽ kiên trì tiếp tục con đường khiếu kiện, bởi lẽ họ chẳng còn gì để mất!

Trước các diễn biến đau thương nói trên, Khối 8406 chúng tôi nhận định rằng:
- Đây lại thêm một bằng chứng cho thấy nhà cầm quyền Cộng sản không hề là “của dân, do dân, vì dân” mà chỉ là một tập đoàn băng đảng cấu kết với nhau (chính quyền+quốc hội+công an+mặt trận), bao che nhau từ trên xuống dưới để chia chác giang sơn, cướp bóc đồng bào, hầu ngày càng tăng thêm phương tiện vật chất mà duy trì mãi mãi quyền thống trị trên cả dân tộc. Họ sẽ chẳng bao giờ có thiện chí và khả năng giải quyết hàng triệu vụ khiếu kiện đất đai vốn tràn lan cả nước.

- Đảng và nhà nước CSVN chỉ cai trị dân bằng lừa dối và bạo hành. Miệng họ lúc nào cũng hô hào chống tham nhũng, nhưng khi các nạn nhân của tham nhũng lên tiếng kêu oan, dù là cách hiền hòa nhẫn nhục, có lúc van vái kêu cầu, thì họ lại nhẫn tâm hứa cuội hay trù dập từ năm này sang năm khác. Đến lúc dân cương quyết đòi công lý như trong 27 ngày qua thì họ thẳng tay trừng trị. Bởi lẽ tập đoàn tham nhũng chính là hầu hết các thành viên trong đảng và chính quyền CSVN, vốn luôn tự coi mình là những ông trời con, còn toàn dân chỉ là cỏ rác, nô lệ.

- Tập đoàn CSVN là những kẻ vừa mất hết tính người vừa mất hết tình người, vừa khinh thường nghĩa đồng bào vừa chà đạp tình đồng loại. Lòng tham lam của cải vô đáy và sự ham hố quyền lực vô biên của họ đã đẩy đại bộ phận nhân dân vào cảnh lầm than, chẳng còn có những phương tiện để sống cho ra một con người. Họ đã dâng một phần lãnh thổ cho lân bang, đã bán nhiều mảnh đất thuận lợi cho nước ngoài, và đang tìm cách bòn rút những mẩu rẻo ruộng vườn hay miếng đất sinh sống còn lại của hàng chục triệu nông dân và thị dân cùng khổ.

- Tập đoàn CSVN đã dùng nhiều biện pháp tinh vi, những phương thế thâm độc để biến những con người lẽ ra phải bênh vực cho công lý đúng theo sứ mạng thì lại dửng dưng lạnh lùng, phải lên tiếng cho sự thật đúng theo thiên chức thì lại im lặng hèn nhát hay phát biểu quàng xiên, phải bênh đỡ cho kẻ yếu thế cô thân đúng theo nhiệm vụ thì lại hành xử như lũ chó săn mù quáng và điên cuồng. Sự tàn phá lương tâm và lương tri của con người, hủy hoại khí phách và ý chí của dân tộc như thế là tội nặng nhất của tập đoàn CSVN.

- Cuộc biểu tình khiếu kiện kiên trì và dũng cảm vừa qua của đồng bào 19 tỉnh và 9 quận Sài gòn là một ngọn lửa cần được thổi bùng lên cùng duy trì mãi, vì chắc chắn dân sẽ còn đứng lên đòi công lý trong cái chế độ mãi mãi bất công này. Đó cũng là dấu chỉ hy vọng cho thấy dân tộc Việt Nam vẫn kiêu hùng đánh trả ngoại xâm lẫn nội xâm. Hành động hỗ trợ về vật chất và tinh thần của đồng bào trong nước, nhất là của đồng bào hải ngoại cho cuộc khiếu kiện vừa qua là rất đáng hoan nghênh và cổ vũ, cho thấy lòng nhân ái và tình tự dân tộc trong đại khối con Hồng cháu Lạc luôn sống động và cụ thể. Chuyến viếng thăm dân oan của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất, đặc biệt của ngài Hòa thượng Thích Quảng Độ là sự thể hiện tinh thần bi trí dũng của Phật giáo và là một tấm gương sáng cho mọi Giáo hội và mọi chức sắc tôn giáo khác noi theo. Đây mới thực sự là đồng hành cùng dân tộc, sống đạo pháp trong lòng dân tộc!

- Việc giải quyết các khiếu kiện của dân oan nói riêng cũng như việc giải quyết mọi vấn đề của dân tộc nói chung chỉ có thể được thực hiện cách thành công tốt đẹp trong một chế độ đa nguyên đa đảng, dân chủ, tự do, phi cộng sản phi độc tài.

Ðể góp phần chận đứng tội ác của CSVN, Khối 8406 chúng tôi kêu gọi:
- Toàn thể Đồng bào Việt Nam, các cơ quan truyền thông xã hội, các lực lượng đấu tranh dân chủ trong và ngoài nước, các Quốc Hội, các Chính Phủ và mọi ai yêu chuộng tự do và công lý trên khắp hoàn vũ (1) hãy mạnh mẽ lên án hành vi đàn áp dân oan vô tội của nhà cầm quyền CSVN, (2) hãy làm mọi cách áp lực nhà cầm quyền CSVN trả lại đất đai cho dân oan đã bị tước đoạt cách bất công, đồng thời xử lý nghiêm minh những quan chức đã cướp bóc tài sản của họ, (3) đòi buộc nhà cầm quyền CSVN trả tự do ngay cho những dân oan đang bị cầm tù, đặc biệt là các thủ lãnh biểu tình như Phạm Văn Trội, Nguyễn Ngọc Hiền, Cao Quế Hoa, Lê Thị Nguyệt..., (4) thường xuyên theo dõi sinh mạng của các lãnh đạo dân oan kẻo họ bị CSVN thủ tiêu hay tống ngục.

- Các lực lượng công an, quân đội, báo chí, chức sắc quốc doanh vốn đang hợp tác với nhà cầm quyền gian ác hiện tại bằng hành động đàn áp, tuyên truyền xuyên tạc hay im lặng đồng lõa hãy nhớ rằng những hành vi của các người đã, đang và sẽ bị lãnh đạo CS lạm dụng kiểu vắt chanh bỏ vỏ, như CS đã lạm dụng ngay cả những đóng góp hy sinh to lớn của nhiều người trong số dân oan đang kiện tụng. Ngoài ra, việc hợp tác hy sinh hay đồng lõa dung túng cho chế độ CSVN sẽ còn để lại dấu ấn ô nhục muôn đời, mắc tội đối với toàn dân tộc, và không thể tránh được cán cân công lý. Và dĩ nhiên sự trừng trị của nhân dân lẫn lịch sử sẽ là đích đáng cho tập đoàn lãnh đạo CSVN, nếu họ không biết mau mắn sám hối trở về cùng dân tộc và chuộc lại lỗi lầm.

Việt Nam, ngày 20 tháng 7 năm 2007
Ban Đại diện lâm thời Khối 8406:
1- Kỹ sư Đỗ Nam Hải, Sài Gòn
2- Cựu Sĩ quan Trần Anh Kim, Thái Bình
3- Linh mục Phan Văn Lợi, Huế.
Chân    thành    cảm    tạ    qúy    vị    ghé    thăm    trang    nhà    website    Tự    Do    Thông    Tin    Ngôn    Luận    cho    toàn    dân    Việt Nam

Copyright © 2007 www.tdngonluan.com/Email: tdngonluan@yahoo.com/Webmaster: legraphic@yahoo.com - All rights reserved.