Mọi người có quyền tự do ngôn luận; quyền này bao gồm tự do tìm kiếm, tiếp nhận và phổ biến mọi loại tin tức và ý kiến, không phân biệt ranh giới, bằng truyền miệng, bản viết hoặc bản in, bằng hình thức nghệ thuật, hoặc thông qua bất cứ phương tiện truyền thông đại chúng khác theo sự lựa chọn của mình (Điều 19,2 Công ước Quốc tế về các quyền dân sự và chính trị, Liên Hiệp Quốc biểu quyết năm 1966, Việt Nam xin tham gia năm 1982). (Everyone shall have the right to freedom of expression; this right shall include freedom to seek, receive and impart information and ideas of all kinds, regardless of frontiers, either orally, in writing or in print, in the form of art, or through any other media of his choice.)

T À I   L I Ệ U

HT. Thích Quảng Độ lên tiếng về việc Hoa Kỳ rút tên Việt Nam Cộng sản ra khỏi danh sách CPC – Đức Tăng thống Thích Huyền Quang cảm tạ chư Tăng Ni, Phật tử và đồng bào các giới quan tâm đến sức khỏe ngài
2006-11-22 | | PTTPGQT

PARIS, ngày 22.11.2006 (PTTPGQT) - Việc Hoa Kỳ rút tên Việt Nam Cộng sản ra khỏi danh sách các Quốc gia đàn áp tôn giáo cần đặc biệt quan tâm (CPC, Countries of Particular Concern) gây một làn sóng bất mãn và phản đối trong cộng đồng các tôn giáo trong và ngoài nước, cũng như trong giới đấu tranh cho nhân quyền và tự do tôn giáo ở hải ngoại. Bất mãn và phản đối vì Hoa Kỳ đã đánh giá sai sự thật, nếu không nói là Hoa Kỳ hy sinh lý tưởng dân chủ và tự do tôn giáo trên bàn thờ mậu dịch và địa chính Đông Nam Á. Đây là bi kịch trong công cuộc Toàn cầu hóa Mậu dịch của các quốc gia Âu Mỹ hiện nay, khi ngoảnh mặt làm ngơ với vấn đề cơ bản của thế giới là Toàn cầu hóa Dân chủ !

Đặc phái viên Ỷ Lan của Đài Á châu Tự do vừa làm cuộc phỏng vấn Hòa thượng Thích Quảng Độ, Viện trưởng Viện Hóa Đạo, Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN). Bài phỏng vấn đã được Đài Á châu Tự do phân làm 2 phần và phát về Việt Nam trong hai chương trình hôm 15.11. và 16.11.2006.

Theo Hòa thượng Thích Quảng Độ,CPC chỉ là một món hàng người Mỹ đặt ra đó để đòi hỏi, để trả giá với nhau, (...) chứ đâu phải họ đặt cái CPC vào đó để mà thật tâm giúp các tổ chức tôn giáo đang bị Cộng sản đàn áp (...) Do đó, cái CPC đưa ra hay đưa vô tôi không quan tâm. Bởi vì chúng tôi không đặt cái sự tồn vong của GHPGVNTN vào CPC, mà chúng tôi đặt sự tồn vong của Phật giáo Việt Nam nói chung và GHPGVNTN giữa lòng dân tộc Việt Nam”.

Nhận định như thế, nên Hòa thượng thấy rõ giải pháp cho một nước Việt Nam tự do, dân chủ là : "Tất cả các đoàn thể chính trị, tổ chức (...) kết hợp lại thành một khối cho thật mạnh. Đoàn kết lại với nhau, bỏ hết các tị hiềm, nghi kị đi. Ngồi lại với nhau thật sự một lòng, để tạo thành một sức mạnh, một đối trọng để nói thẳng, đặt thẳng vấn đề với người Cộng sản Việt Nam : Các anh phải trả lại cái Quyền làm Người cho toàn thể dân tộc 80 triệu dân đây ! Không thể nô lệ hóa cái dân tộc này mãi mãi được ! Anh đã nô lệ hóa nó 60 năm rồi. Bây giờ đến lúc các anh phải trả lại !

(...) "Như vậy người Mỹ giúp cũng được, không giúp cũng được. Ai giúp thì cảm ơn. Không giúp thì mình phải tự bảo vệ mình. Mà mình giúp mình thì người ta mới giúp mình. Chứ mình cứ ngồi đó mà chờ cho sung rụng vào miệng, há miệng chờ sung rụng, là không có. Mình phải thực hiện. Mình phải hành động. Mà hành động có kết quả nhất là phải biết đoàn kết với nhau. Các vị phải thúc đẩy toàn dân. Đã đến lúc rồi, mình phải tỏ ra hành động cụ thể. Chẳng hạn đình công, chẳng hạn như bãi thị, bất tuân lệnh. Đấy, những cái đó (có) rồi người Cộng sản mới thấy được cái sức mạnh của nhân dân như thế, họ mới chịu nói chuyện. Chứ còn đòi suông, thì nó như kiểu làm chính trị xa lông, xôi thịt, thì không bao giờ có tự do, dân chủ đâu".

Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế xin chép lại nguyên văn cuộc phỏng vấn ấy dưới đây :

PHỎNG VẤN HÒA THƯỢNG THÍCH QUẢNG ĐỘ

Ỷ Lan : Kính bạch Hòa thượng Thích Quảng Độ, hôm qua Đại sứ lưu động về tự do tôn giáo trên thế giới, ông John V. Hanford vừa tuyên bố rút tên Việt Nam ra khỏi danh sách các quốc gia đàn áp tôn giáo cần đặc biệt quan tâm, tức là CPC (Countries of Particular Concern). Lý do theo lời Đại sứ Hanford là Việt Nam đã có nhiều tiến bộ trên lĩnh vực tôn giáo. Kính xin Hòa thượng cho biết tôn ý về vấn đề này. Có thật là Việt Nam đã thay đổi chính sách tôn giáo không, đối với các tôn giáo nói chung và đối với Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất nói riêng ?

Hoà thượng Thích Quảng Độ : Trước hết tôi xin nói rằng, trước khi Hoa Kỳ đặt Việt Nam Cộng sản vào danh sách CPC, cũng như sau khi rút ra, là mới ngày hôm qua đó, hiện trạng các tôn giáo nói chung và Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN) nói riêng ở đây không có gì thay đổi cả. Có nghĩa là vẫn cứ tiếp tục bị đàn áp, lúc thì mạnh lúc thì vừa. Ngay bây giờ đây, trước mắt tôi đây vừa mới nhận được cái báo cáo ở ngoài Quảng Trị, Đại diện Giáo hội Quảng Trị tiếp tục bị đàn áp suốt từ hôm thành lập Ban Đại diện (ngày 12.9.2006, PTTPGQT chú) tới nay, mời toàn ban lên công an suốt ngày suốt đêm không cho về ăn cơm, làm việc suốt ngày rồi tối mới được cho về.

Quốc tế đâu có biết chuyện đó.

Nói tóm lại là chưa có một cái gì thay đổi. Mà cũng không bao giờ thay đổi, trừ khi bao giờ mà Việt Nam được tự do dân chủ thực sự mà thay đổi hẳn cái chế độ Cộng sản sang một cái chế độ Dân chủ thực sự, thì tôn giáo mới hết bị đàn áp. Bởi vì bản chất Cộng sản là đã không dung tôn giáo, không dung tôn giáo thì trước sau gì nếu họ có cơ hội thì họ sẽ tiêu diệt tôn giáo dần dần. Và cái đàn áp tôn giáo Việt Nam lại còn có một lý do chính là thế này, tất cả các cái đoàn thể ở đây, về đoàn thể nhân dân, thì ngoài cái đoàn thể Mặt trận Tổ quốc của Cộng sản ra là họ nắm hết quần chúng rồi. Ngoài cái tổ chức ngoại vi ấy của Cộng sản, thì không còn có một đoàn thể nào hay cá nhân nào có quần chúng như là các tôn giáo, kể cả Thiên Chúa rồi Cao Đài, Hòa Hảo... Các quần chúng nằm hết trong các tôn giáo đó, cho nên bằng cách nào họ cũng phải tiêu diệt các tôn giáo để họ nắm toàn bộ nhân dân Việt Nam. Bởi thế cho nên chừng nào còn chế độ Cộng sản thì chừng đó tôn giáo còn bị đàn áp.

Cho nên cái vấn đề CPC đưa vào hay lấy ra, cái đó không quan trọng. Nó không thay đổi được cái gì cả. Còn ông Hanford ông nói như vậy, là chỉ để ông ấy có cái cớ cần phải đưa nó ra thì ông lấy cớ ở đây đã có tiến bộ, đã có thay đổi. Chứ thực sự nguyên trạng như thế không có gì thay đổi. Bởi vì ông ấy lâu lâu mới đến Việt Nam một lần, mà đến Việt Nam một lần thì dân Bắc người ta nói : "Nghe Cộng sản nói con rắn trong lỗ còn phải bò ra". Thì chắc là nó cũng chiêu đãi ông rất là lịch sự, rất là thân mật, rồi nó nói thì chắc là ông cũng tin vậy thôi, chứ ông có đi về tận nhà quê ông tiếp xúc được với những nạn nhân bị Cộng sản đàn áp đâu mà ông biết được sự thật !

Mà nói cho đứng, thì họ vì cái quyền lợi tương quan, quyền lợi của Cộng sản, quyền lợi của Mỹ, nghĩa là tôi nói một cách nôm na : CPC chỉ là một món hàng người Mỹ đặt ra đó để đòi hỏi, để trả giá với nhau. Nhưng trước (kia) Hà Nội chưa trả giá đúng mức thì họ chưa đưa ra. Nhưng bây giờ đã đúng mức họ đòi hỏi, thì họ đưa ra thôi. Chứ đâu phải họ đặt cái CPC vào đó để vì thật tâm giúp các tổ chức tôn giáo đang bị Cộng sản đàn áp !

Cho nên nó là một món hàng.

Nói như thế không có nghĩa là mình phụ lòng tốt của người ta. Người ta đặt vào thì người ta tỏ ra cái lòng tốt của người ta, thì mình cũng cảm tạ cái đó. Nhưng giá mà ông đừng có đặt vào thì tốt hơn. Đối với trường hợp Việt Nam, họ đừng đặt vào thì còn có lợi hơn, ở chỗ tôi nói thí dụ từ 30 tháng 4 năm 75, Cộng sản cưỡng chiếm miền Nam là bắt đầu các tôn giáo đã bị đàn áp ngay từ lúc đó rồi. Chứ không phải là đến tháng 9 năm 2004, CPC mới được đặt vào đó. Thế thì bây giờ đến ngày hôm ấy Mỹ mới đặt Cộng sản Việt Nam vào danh sách CPC, thì tức là Mỹ thừa nhận Cộng sản Việt Nam có đàn áp tôn giáo.

Vậy thì từ 30 tháng 4 năm 75 cho đến năm 2004 họ mới thừa nhận Cộng sản Việt Nam có đàn áp tôn giáo. Nhưng mà họ đã giúp được gì đâu ? Bây giờ đây họ được giá rồi, bán món hàng đó, họ đưa CPC ra, rút tên ông này ra khỏi danh sách. Thế thì rõ ràng, là Cộng sản Việt Nam bây giờ không còn đàn áp tôn giáo nữa.

Do đó, cái CPC đưa ra hay đưa vô tôi không quan tâm. Bởi vì chúng tôi không đặt cái sự tồn vong của GHPGVNTN vào CPC, mà chúng tôi đặt sự tồn vong của Phật giáo Việt Nam nói chung và GHPGVNTN giữa lòng dân tộc Việt Nam.

Vậy khi nào dân tộc Việt Nam còn, thì Phật giáo còn, Giáo hội còn. Nó đàn áp một lúc rồi nó qua đi như những cơn giông tố bão táp rồi cũng có ngày tan. Cộng sản không thể tồn tại mãi trên cái đất nước Việt Nam này để đàn áp Phật giáo. Phật giáo vào đây đã 2000 năm rồi, trải qua bao nhiêu thời đại, bao nhiêu chế độ... 2000 năm qua, bao nhiêu chế độ chính trị đến rồi đi, lên rồi thì sụp đổ. Nhưng mà Phật giáo vẫn là Phật giáo.

Do đó cho nên, Phật giáo từ ngàn xưa đến nay không bao giờ liên kết mình với một chế độ chính trị nào hết, không đồng hóa mình với một chế độ chính trị nào hết. Bởi vậy, người Cộng sản đây cố đưa Phật giáo như cái Giáo hội Nhà nước vào làm tay sai cho Cộng sản. Nhưng mà cái Giáo hội ấy chỉ là cây tầm gửi, một khi chế độ Cộng sản không còn nữa, thì cái Giáo hội Phật Giáo Việt Nam tay sai đó cũng tự tiêu.

Cho nên, GHPGVNTN với cái truyền thống 2000 không làm chính trị. Nhưng mà tuy không làm chính trị, mà có đóng góp ý kiến xây dựng đất nước, xây dựng dân tộc cho nhà vua biết đường nào nó lợi ích cho dân tộc thì nhà vua nghe mà làm. Đấy, đóng vai trò thuần túy là cố vấn. Không ăn lương nhà nước, không ra làm quốc hội, không ra làm chủ tịch hay đại biểu nhân dân như chính phủ Cộng sản lợi dụng Phật giáo làm như bây giờ, thì cái Phật giáo Nhà nước đi làm chuyện đó chứ GHPGVNTN không làm. Cho nên khi nào Cộng sản sụp đổ thì cái Giáo hội ấy cũng tan tành, mà chắc chắn phải có ngày đó thôi.

Do đó cho nên, đừng thấy người ta đưa vào mà mừng cũng đừng thấy người ta rút ra mà buồn... Ông Bush còn hai năm nữa thì cũng phải về vườn, ông Cộng sản này trước sau cũng về vườn. Mà chúng tôi không đặt cái vận mệnh hay sự tồn vong của Giáo hội vào một chế độ nào cả, vào một cái CPC nào cả.

Họ cứ tiếp tục đàn áp đi, chúng tôi sẵn sàng chịu đựng.

Thế thôi, cho đến khi nào họ không còn sức đàn áp nữa thì chúng tôi mới hết, chúng tôi mới được nghỉ ngơi. Còn chừng nào còn đàn áp, chúng tôi còn đương đầu, còn chịu đựng được, được đến ngày nào thì được, khi nào chết thì thôi, chúng tôi sẵn sàng chấp nhận hết.

Ỷ Lan : Bạch Hòa thượng, trước tình hình như vậy thì theo ý Hòa thượng các tín hữu tôn giáo và người Việt phải làm gì ? và làm như thế nào ?

HT Quảng Độ : Người Tây phương có câu nói rằng : Trời giúp những người nào biết cách tự giúp mình. Thì bây giờ đây, Giáo hội cũng thế. Giáo hội bao giờ cũng phải tự cứu mình trước, chứ không hoàn toàn ỷ lại vào người ngoài. Trong thế giới tương duyên, tương quan này, có liên hệ chặt chẽ với nhau, người ta giúp được cái gì mình quý cái đó. Nhưng không hoàn toàn tin tưởng, ỷ lại vào người ta. Mình không thể trao vận mệnh mình vào trong tay ai hết, mà mình phải nắm lấy vận mệnh của mình.

Nhân đây tôi cũng xin đề nghị với các đảng phái, các tổ chức mới thành lập đây, như Công đoàn Độc lập Việt Nam, Hiệp hội Đoàn kết Công Nông, rồi Liên Minh Dân chủ Nhân quyền Việt Nam, Đảng Dân chủ XXI... mới thành lập đây. Tất cả các vị đó đều mong muốn đất nước Việt Nam một ngày nào đó được dân chủ, tự do và nhân quyền được tôn trọng. Thì bây giờ đây các vị đã hướng tới cái đích đó, là đích cao cả, thì mình phải tự cứu mình. Còn ai giúp được bên ngoài coi là cái phụ thôi. Cái tự cứu mình là cái chính.

Nhân đây, tôi kêu gọi tất cả các đoàn thể chính trị, tổ chức các chuyện đó, công nông... kết hợp lại thành một khối cho thật mạnh. Đoàn kết lại với nhau, bỏ hết các tị hiềm, nghi kị đi. Ngồi lại với nhau thật sự một lòng, để tạo thành một sức mạnh, một đối trọng để nói thẳng, đặt thẳng vấn đề với người Cộng sản Việt Nam : Các anh phải trả lại cái Quyền làm Người cho toàn thể dân tộc 80 triệu dân đây ! Không thể nô lệ hóa cái dân tộc này mãi mãi được ! Anh đã nô lệ hóa nó 60 năm rồi. Bây giờ đến lúc các anh phải trả lại.

Như vậy người Mỹ giúp cũng được, không giúp cũng được. Ai giúp thì cảm ơn. Không giúp thì mình phải tự bảo vệ mình. Mà mình giúp mình thì người ta mới giúp mình. Chứ mình cứ ngồi đó mà chờ cho sung rụng vào miệng, há miệng chờ sung rụng, là không có. Mình phải thực hiện. Mình phải hành động. Mà hành động có kết quả nhất là phải biết đoàn kết với nhau. Các vị phải thúc đẩy toàn dân. Đã đến lúc rồi, mình phải tỏ ra hành động cụ thể. Chẳng hạn đình công, chẳng hạn như bãi thị, bất tuân lệnh. Đấy, những cái đó (có) rồi người Cộng sản mới thấy được cái sức mạnh của nhân dân như thế, họ mới chịu nói chuyện. Chứ còn đòi suông, thì nó như kiểu làm chính trị xa lông, xôi thịt, thì không bao giờ có tự do, dân chủ đâu. Mình phải tự làm lấy, mình phải nắm lấy vận mệnh của mình để thay đổi thời đại, thay đổi cuộc sống. Tự mình làm lấy, rồi họ giúp được là cái tốt. Không giúp mình cũng phải lo lấy hết.

Ỷ Lan : Bạch Hòa thượng, có tin loan truyền mấy ngày qua, rằng Viện Hóa Đạo lấy cớ Đức Tăng thống bị bệnh để đưa ngài vào Saigon điều trị, rồi sau đó chuyển về Chùa Giác Hoa để kiềm chế lưu giữ và khống chế Ngài. Điều nầy có đúng không, bạch Hòa thượng ?

HT Quảng Độ : Dạ thưa đó cũng là những kẻ xấu bụng đấy ! Mà họ chuyên làm những cái như thế. Cho nên (họ tưởng) ai cũng làm thế cả. Tâm địa họ luôn luôn tối đen, luôn nghĩ đến cái xấu, những cái bất nhân. Cho nên họ nghĩ tất cả những người khác đều như họ. Nhưng không phải !

Trường hợp này, tôi xin nói rõ là hôm 28 tháng 9, Đức Tăng thống được Nhà nước ở Bình Định đưa vào tận Bệnh viện Chợ Rẫy. Sáng chủ nhật (1.10.2006, PTTPGQT chú) tôi mới lên thăm. Thấy Bệnh viện Chợ Rẫy phương tiện nó không được thoải mái, chật hẹp lắm. Do đó, cho nên chúng tôi có những người giới thiệu có bệnh viện riêng, bệnh viện tư, bệnh viện Pháp Việt ở bên quận 7. Chúng tôi mới sắp xếp để rước Ôn sang bệnh viện Pháp Việt để đi ra đi vào thăm viếng cho tiện, với lại chỗ đó cũng rộng rãi, mát mẻ, mà người ta rất chú ý chăm lo để săn sóc.

Độ mươi ngày thì người ta cho biết có thể đưa Ngài xuất viện được rồi. Chúng tôi mới rước Ngài về chăm sóc ở chùa Giác Hoa, vì họ bảo 2 tuần sau phải vào tái khám. Thì rước Ngài về Giác Hoa nghỉ để chờ tái khám. Mới tuần trước đây ngài vào tái khám rồi, thì bây giờ ngài bảo cho tôi về Nguyên Thiều, bởi vì ngoài đó rộng rãi, khoảng khoát, ngài đi lại mới tiện. Chứ ở chùa Giác Hoa nó quá chật chội. Đi xuống mãi tận dưới cùng mới có tí sân, có cái cây để mà đi lại. Nhưng đi lên đi xuống (cầu thang) rất là nguy hiểm. Do đó cho nên, chúng tôi để ngài ra (Bình Định), nhưng mà đúng 2 tháng sau khi bệnh viện muốn ngài trở lại tái khám thì sẽ lại đưa ngài vào.

Công việc chỉ có thế thôi. Chứ chúng tôi bắt ngài về đây làm chi ? Ai bắt được ? Có (đâu) như họ muốn bắt ai thì bắt, cho nên họ cứ tưởng ai cũng có quyền làm như họ. Họ muốn giam ai thì giam, rồi họ nghĩ ông Sư cũng vậy. Ông Sư này muốn giam ông Sư khác lúc nào cũng được, muốn giữ, muốn bắt lúc nào cũng được. Cái đó là cái rất độc ác, rất thâm độc, họ tìm đủ mọi cách họ phân hóa, họ ly gián, nói xấu này khác.

Nhưng kẻ nào nói xấu người khác, thì tự cái miệng họ đã xấu rồi, cái mặt họ đã xấu rồi. Đấy là sự thật chỉ có thế thôi. Tôi nói để Tăng Ni, Phật tử biết như thế. Chúng tôi có quyền gì mà giam Ngài, rồi họ bảo mưu đồ để cướp quyền... với những cái gì... Ối giời ôi, cái quyền trong Phật giáo có là cái gì đâu ! Cái quyền của họ thì nào là vàng bạc châu báu chất đầy nhà đầy cửa. Đất đai muốn chiếm đâu thì chiếm. Họ tưởng người nào cũng tham cái quyền như họ. Đấy là cái đại gian dối, đại vọng ngữ. Cái tâm họ lúc nào cũng đen tối nên họ nghĩ cái gì cũng đen tối, họ làm cái gì cũng đen tối.

Cho nên đấy chỉ là cái ác ý họ gieo rắc một cái nghi kỵ, cái ly gián, cái xấu xa cho Giáo hội. Bởi vì họ công khai dẹp Giái hội chưa được, thì họ tìm đủ mọi cái này cái khác để họ dẹp. Để xem cuối cùng họ dẹp bằng cách nào ? Chúng tôi sẵn sàng chờ đợi đấy.

Ỷ Lan : Xin cám ơn Hòa thượng Thích Quảng Độ.

ĐỨC TĂNG THỐNG THÍCH HUYỀN QUANG NGỎ LỜI CẢM TẠ

Từ Tu viện Nguyên Thiều, tỉnh Bình Định, Đức Tăng thống Thích Huyền Quang nhắn Phòng Thông tin Phật giáo Quốc tế chuyển lời Ngài kính thăm và cảm tạ chư Tôn đức Tăng Ni, Phật tử và Đồng bào các giới trong và ngoài nước đã quan tâm đến sức khỏe của Đức Tăng thống trong thời giam lâm bệnh phải vào Saigon chữa trị thời gian gần 2 tháng vừa qua.

Đức Tăng thống cảm động khi nhận được hàng nghìn điện thư từ khắp nơi gửi về chúc sức khỏe, đông đảo các Đoàn thể, Tổ chức, các Ban Đại diện GHPGVNTN đã từ khắp nước về viếng thăm ngài tại Bệnh viện Pháp Việt ở Saigon, cũng như các chùa viện, Gia Đình Phật tử trong nước và ở hải ngoại, đặc biệt tại Hoa Kỳ và Úc châu, đã tổ chức những lễ Cầu An cho Đức Tăng thống chóng bình phục.

Đức Tăng thống ngỏ lời cảm tạ sâu xa những thịnh tình của chư Tôn đức Tăng Ni, Phật tử và Đồng bào các giới đã thể hiện thấm thiết tình nghĩa dân tộc bất phân chính kiến hay tôn giáo.

Do bệnh tình nghiêm trọng, chư Tăng Tu viện Nguyên Thiều đã chở Đức Tăng thống vào bệnh viện Đa khoa tỉnh Bình Định vào lúc 16 giờ chiều ngày 25.9.2006. Do trang bị y khoa một bệnh viện tỉnh không được hiện đại, cộng với ý nguyện của Ban Chỉ đạo Viện Hóa Đạo đề xuất đưa ngài vào Saigon điều trị. Lần đầu tiên ước nguyện của Giáo hội đưa ngài vào Saigon mới được chấp thuận sau 24 năm giam cầm quản chế. Phải chăng ở vào thời điểm nhà cầm quyền Hà Nội vận động gia nhập WTO và thỉnh cầu Hoa Kỳ rút tên ra khỏi danh sách CPC, nên mới có sự nhượng bộ vừa qua ? Ai cũng tin như vậy.

Đến bệnh viện Chợ Rẫy tối ngày 28.9.2006. Hai ngày sau, 1.10.2006, Ban chỉ đạo Viện Hóa Đạo, lấy quyết định đưa Đức Tăng thống về chữa trị trong một bệnh viện tư, Bệnh viện Pháp Việt, vừa rộng rãi vừa được các y sĩ chuyên khoa chăm sóc. Sáng ngày 16.10.2006, Đức Tăng thống xuất viện về tịnh dưỡng tại Chùa Giác Hoa ở Quận Bình Thạnh, Saigon.

Sau khi tái khám lần thứ nhất, Đức Tăng thống muốn tránh sự huyên náo, ô nhiễm tại thành phố Saigon để về lại Tu viện Nguyên Thiều nghỉ ngơi và tiếp tục trước tác cuốn sách "Đọc Đại Tạng Kinh" mà Ngài đã miệt mài trong thời gian 16 năm bị giam tại Quảng Ngãi, trong thời gian chờ lần tái khám thứ hai trong 2 tháng tới.

Một phái đoàn chư Tăng Viện Hóa Đạo gồm 7 vị và do Thượng tọa Thích Viên Định, Phó Viện trưởng kiêm Tổng thư ký Viện Hóa Đạo, dẫn đầu đã hộ tống đưa Đức Tăng thống trở về Bình Định bằng xe lửa lúc 23 giờ đêm 11.11.2006. Từ Bình Định trở về lại Saigon tối 18.11.2006, Thượng tọa Thích Viên Định và phái đoàn hộ tống đã có thư thông tri cho các Ban Đại diện GHPGVNTN toàn quốc được biết tình hình sức khỏe rất khả quan của Đức Tăng thống.

Thế nhưng sự kiện đau yếu, chữa trị hay đi lại bình thường như thế lại được bộ máy huyên truyền với chủ đích ly gián nội bộ Phật giáo tức khắc lợi dụng tung tin thất thiệt. Đức Tăng thống vừa rời Saigon đêm 11.11., thì tức khắc sáng hôm sau, ngày 12.11, có kẻ dùng Internet bắn tin ra hải ngoại rằng vì sự bất hòa giữa Đức Tăng thống Thích Huyền Quang và Hòa thượng Thích Quảng Độ, nên ngài bỏ về Bình Định.

Được tin, ký giả Nguyễn An ở Đài Á châu Tự do đã điện thoại sang Paris hôm 12.11.2006 phỏng vấn ông Võ Văn Ái, Phát ngôn nhân Viện Hóa Đạo về thực hư. Ông Ái đã phản bác sự xuyên tạc không lương thiện của nguồn tin. Trong bài đặc phái viên Ỷ Lan phỏng vấn Hòa thượng Thích Quảng Độ hôm 15.11. trên đây cũng đặt lại câu hỏi về nguồn tin hư truyền ấy, Hòa thượng xác định :

"Đấy là cái đại gian dối, đại vọng ngữ. Cái tâm họ lúc nào cũng đen tối nên họ nghĩ cái gì cũng đen tối, họ làm cái gì cũng đen tối. Cho nên đấy chỉ là cái ác ý họ gieo rắc một cái nghi kỵ, cái ly gián, cái xấu xa cho Giáo hội. Bởi vì họ công khai dẹp Giái hội chưa được, thì họ tìm đủ mọi cái này cái khác để họ dẹp. Để xem cuối cùng họ dẹp bằng cách nào ? Chúng tôi sẵn sàng chờ đợi đấy".

Trở về trang chính

Chân    thành    cảm    tạ    qúy    vị    ghé    thăm    trang    nhà    website    Tự    Do    Thông    Tin    Ngôn    Luận    cho    toàn    dân    Việt Nam

Copyright © 2006 www.tdngonluan.com / Email: tdngonluan@yahoo.com  -  All rights reserved.