Mọi người có quyền tự do ngôn luận; quyền này bao gồm tự do tìm kiếm, tiếp nhận và phổ biến mọi loại tin tức và ý kiến, không phân biệt ranh giới, bằng truyền miệng, bản viết hoặc bản in, bằng hình thức nghệ thuật, hoặc thông qua bất cứ phương tiện truyền thông đại chúng khác theo sự lựa chọn của mình (Điều 19,2 Công ước Quốc tế về các quyền dân sự và chính trị, Liên Hiệp Quốc biểu quyết năm 1966, Việt Nam xin tham gia năm 1982). (Everyone shall have the right to freedom of expression; this right shall include freedom to seek, receive and impart information and ideas of all kinds, regardless of frontiers, either orally, in writing or in print, in the form of art, or through any other media of his choice.)

T À I   L I Ệ U

Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam
Độc lập - Tự do - Hạnh phúc
-----o0o------

Xuân Phú, ngày 25 tháng 9 năm 2006

Đơn khẩn cầu
“Giải quyết việc ông Vũ Văn Mạnh bị quy oan làm tình báo CIA,
tịch thu hết tài sản. Nay đã minh oan, nhưng UBND tỉnh Đồng Nai
không trả lại tài sản cho gia đình nạn nhân”


Chị Vũ Thanh Phương, là người làm đơn này và là một phụ nữ nạn nhân của vụ đàn áp tháng 11 năm 2000 tại Sài Gòn khi tập trung khiếu kiện cùng nhiều phụ nữ khác tại trụ sở tiếp dân cơ sở 2 của trung ương Đảng, nhà nứơc và chính phủ CSVN ở số 7 đường Lê Duẩn, quận 1 thành phố Sài Gòn.

Kính gửi: - Tổng bí thư ĐCSVN Nông Đức Mạnh
- Chủ tịch nhà nước CSVN Nguyễn Minh Triết
- Chủ tịch Quốc hội CSVN Nguyễn Phú Trọng
- Thủ tướng chính phủ CSVN Nguyễn Tấn Dũng
- Dư luận, đài phát thanh, báo chí trong nước, hải ngoại và quốc tế
- Các tổ chức bảo vệ nhân quyền trên khắp thế giới
- Tất cả những ai quan tâm

Tôi là: Vũ Thanh Phương, ngụ tại: Xuân Phú, Xuân Lộc, Đồng Nai.
Điện thoại: 0909022359

Nay tôi trình bày sự việc như sau:
Ngay sau ngày 30/4/1975 chính quyền cơ sở đã quy kết cho cha tôi (ông Vũ Văn Mạnh) "làm tình báo CIA, tay sai cho Mỹ nguỵ có nợ máu vớinhân dân". Và sau đó căn cứ theo Nghị định 111/CP của Hội đồng Chính phủ. Đã tịch thu toàn bộ tài sản, nhà cửa, ruộng vườn (gồm nhà ở, đất ở + 7,68ha đất sản xuất). Trục xuất cả gia đình ra khỏi địa phương với 2 bàn tay trắng. Đi tha phương cầu thực, sống trong cảnh nhục nhã. Vì quá uất hận, buồn tủi, năm 1978 bố tôi ngã bệnh rồi chết.

Do bị oan nên gia đình tôi liên tục khiếu nại kêu oan chỉ mong được cứu xét. Để được trở về nhà cửa, ruộng vườn của gia đình đã dầy công tạo lập bằng chính sức lao động của mình. Thì đến năm 1989 gia đình tôi nhận được công văn số 56/CV-XKT của Thanh tra huyện Xuân Lộc trả lời: "Trong quan hệ xã hội ông Vũ Văn Mạnh có quan hệ với một số tình báo CIA và là người có nhiều nợ máu với nhân dân". Căn cứ vào điểm 2 mục IV, Quyết định 111/CP của Hội đồng Chính phủ, thì căn nhà của gia đình tôi thuộc Nhà nước quản lý, không trả lại được.

Quá bức xúc và thương mẹ tôi đã quyết tâm đi tìm công lý để đòi lại sự công bằng và danh dự cho gia đình tôi. Trong quá trình giải quyết, chính quyền địa phương đã ban hành bằng nhiều quyết định và văn bản:
- Ngày 21/09/1989 Thanh tra huyện Xuân Lộc đã ký CV số 56/CV-XKT buộc cha tôi làm tình báo CIA.
- Ngày 01/09/1989 Phó Chủ tịch huyện Xuân Lộc. Ký quyết định số 423/QĐ-UBH bác đơn khiếu nại của gia đình tôi.
- Ngày 23/09/1989 Phó Chủ tịch tỉnh Đồng Nai. Ký quyết định số 3485/QĐ-CT-UBT bác đơn khiếu nại. Giao cho công an tỉnh Đồng Nai làm rõ nội dung bà Mong (mẹ tôi) yêu cầu minh oan cho chồng là ông Vũ Văn Mạnh.

Nội dung minh oan đã được làm sáng tỏ:
- Ngày 28/06/1999 Chánh Thanh tra Công an tỉnh Đồng Nai. Ký công văn số 92/1999/CV-PV24 kết luận căn cứ trên thực tế và tra cứu hồ sơ tại Công an tỉnh Đồng Nai và Công an Bộ (A27B) cũng như kiểm tra 2 đơn vị PA35 và PA25 đều không có hồ sơ tài liệu gì cho thấy ông Vũ Văn Mạnh là tình báo CIA. Cũng như không có tên trong hệ an ninh tình báo nguỵ.
- Ngày 23/11/2000 Phó Tổng thanh tra Nhà nước. Ký CV số 30/ĐKT-XKT khẳng định ông Vũ Văn Mạnh không có quan hệ gì với CIA cũng như không có nợ máu với nhân dân.
- Ngày 25/08/2000 Chánh văn phòng UBT Đồng Nai. Ký CV số 3339/UBT nhất trí bãi bỏ hiệu lực CV số 56/CV-XKT của Thanh tra huyện Xuân Lộc đã buộc cha tôi làm tình báo CIA.
- Ngày 28/12/2000 Ông Chủ tịch tỉnh Đồng Nai. Ký QĐ số 3711/QĐ-CT-UBT trả lại một căn nhà mục nát và coi như thế là xong, không đề cập đến những tài sản khác của gia đình tôi.

Tôi tiếp tục khiếu nại tài sản và đất đã bị tịch thu oan
- Ngày 26/12/2002 Chủ tịch UBT Đồng Nai. Ký QĐ số 4766/QĐ-CT-UBT bác luôn yêu cầu chính đáng của nạn nhân và cho rằng gia đình tôi không chứng minh được nguồn gốc đất.
- Thực tế tất cả số đất này đều có giấy tờ chứng cứ về quyền sở hữu đất đai. Theo điều 50 khoản 1 của Luật đất đai năm 2003, gồm những giấy tờ sau:
+ Sơ đồ đất ngày 18/06/1973.
+ Biên nhận của Ty điền địa tỉnh Long Khánh (cũ) ngày 23/06/1973. Ông Vũ Văn Mạnh đứng tên.
+ Giấy biên nhận hồ sơ ngày 24/06/1973, ông Võ Văn Thành - Cán bộ Thanh tra huyện Xuân Lộc ký nhận.
Lưu ý: Tất cả sơ đồ đất này còn lưu trữ ở huyện Xuân Lộc (bản gốc).
Về nhà ở của gia đình tôi trên thửa đất 3.000m2 nhưng QĐ 3711 mới trả 1.437m2 đất ở.
- Còn thiếu: 1.563m2
- Tổng diện tích đất sản xuất: 7,5300m2
- Tổng cộng: 7,68ha

Tôi khiếu nại QĐ 4766/QĐ-CT-UBT lên Văn phòng Thủ tướng Chính phủ
- Ngày 13/08/2003 Phó Chủ nhiệm VPCP. Ký CV số 3936/VPCP-VII về việc này. Thủ tướng Chính phủ có ý kiến chỉ đạo UBT Đồng Nai giải quyết dứt điểm khiếu nại của bà Vũ Thanh Phương. VPCP thông báo để tỉnh Đồng Nai biết, thực hiện.
- Ngày 27/05/2004 Tổng thanh tra Chính phủ. Ký CV số 708/TTNN-TD&XLĐT.CV đôn đốc Chủ tịch UBT Đồng Nai thực hiện ý kiến chỉ đạo của Thủ tướng Chính phủ, trả lời công dân và cho Thanh tra Chính phủ biết để báo cáo Thủ tướng Chính phủ.
- Ngày 17/08/2004 Chánh văn phòng Uỷ ban Kiểm tra Trung ương. Ký CV số 2295/CV/KTTW gửi ông Vũ Phạm Quyết Thắng - Phó tổng Thanh tra Chính phủ, lúc đó là Trưởng đoàn công tác Thanh tra kiểm tra giải quyết khiếu nại tố cáo ở tỉnh Đồng Nai. Uỷ ban Kiểm tra Trung ương đề nghị đồng chí chỉ đạo, xem xét có biện pháp giải quyết dứt điểm vụ khiếu nại trên, thông báo cho UBKTTW biết kết quả.
- Ngày 10/08/2005 Vụ trưởng Vụ Hành chính VPCP. Ký CV số 4455/VPCP-VII lại đề nghị UBND tỉnh Đồng Nai khẩn trương thực hiện ý kiến chỉ đạo của Thủ tướng Chính phủ về việc giải quyết khiếu nại của bà Vũ Thanh Phương và báo cáo Thủ tướng Chính phủ kết quả giải quyết.
- Ngày 05/9/2005 thừa lệnh Trưởng ban - Chánh văn phòng Ban Tổ chức TW ký công văn 714-PC/BTCTW gửi Tổng thanh tra Chính phủ xem xét giải quyết.
- Ngày 12/5/2006 Phó chủ tịch UBTW MTTQ Việt Nam. Ký công văn 203/CV-MTTW gửi Tổng thanh tra Chính phủ về việc Đồng Nai ký công văn 5154/CV-UB ngày 18/8/2005 báo cáo Văn phòng Chính phủ sai sự thật.
- Ngày 07/6/2006 Phó văn phòng Uỷ ban Kiểm tra Trung ương ký giấy báo tin số 14-UBKTTW gửi cho bà Phương. Chúng tôi đã chuyển đơn của bà đến Văn phòng Chính phủ. Vậy báo cho bà biết và chờ sự giải quyết của Cơ quan nói trên.
- Ngày 13/6/2006 Phó chanh văn phòng - Ban chấp hành Trung ương. Ký công văn 245-CV/VPTW gửi đồng chí Tổng thanh tra Chính phủ để đồng chí chỉ đạo xem xét, giải quyết theo quy định của pháp luật.
- Ngày 20/6/2006 Phó chủ tịch UBTW MTTQ Việt Nam ký công văn số 286/CV-MTTQ gửi Văn phòng Chính phủ. Đề nghị thực hiện việc trả lại đất đã có kết luận của Liên ngành số 30 ngày 23/11/2000.
Mặc dù đã có nhiều công văn chỉ đạo của Trung ương nhưng UBND tỉnh Đồng Nai vẫn không thực hiện. Ngược lại còn dám ban hành nhiều văn bản trái luật. Nội dung các văn bản đã thể hiện sự quan liêu, bảo thủ, không có thiện chí giải quyết cho gia đình nạn nhân.
Từ những giải trình như trên, gia đình tôi có đủ căn cứ nói rằng QĐ 4766 và các văn bản 1994/UBT + 5389/UBT + 534/UBT + 5154/UBND - NC đã vi phạm pháp luật. Gây thiệt hại đến quyền và lợi ích hợp pháp của gia đình nạn nhân.

Nguyện vọng của gia đình tôi:
Về nguyên tắc: Đã vu oan thì phải giải oan và đền oan. Vì bị quy oan làm tay sai cho địch mà bị tịch thu tài sản theo hiến pháp và pháp luật của Nhà nước Cộng hoà Xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Nay đã được minh oan thì phải bồi thường thiệt hại do cán bộ công chức, viên chức Nhà nước gây lên và tất cả phải thực hiện theo:
- Nghị định 47/CP ngày 03/05/1997 Thủ tướng Phan Văn Khải ký (đính kèm).
- Phải trả đủ 7,68 ha đất sản xuất theo đúng chính sách của Đảng và Chính phủ.

Vậy gia đình chúng tôi khẩn cầu Thủ tướng Chính phủ cùng các cơ quan giám sát pháp luật, cơ quan hữu quan, cơ quan thông tin đại chúng xem xét lên tiếng. Buộc UBT Đồng Nai phải thu hồi QĐ 4766 + CV 1994 + CV 534 + CV 5154 trả đủ tài sản đã tịch thu sai của gia đình nạn nhân trong suốt 31 năm qua. Để gia đình có điều kiện làm ăn sinh sống.

Xin chân thành cảm ơn!
Người làm đơn
Vũ Thanh Phương

..........................................................................................................................
Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam
Độc lập - Tự do - Hạnh phúc

-----o0o------


Đơn kiến nghị

Kính gửi: Các vị lãnh đạo Đảng và Nhà nước Việt Nam

Tôi là: Vũ Thanh Phương - Thường trú: ấp Bình Xuân I, Xuân Phú, Xuân Lộc, Đồng Nai. Hiện nay gia đình tôi rất bức xúc việc Uỷ ban nhân dân tỉnh Đồng Nia. Không chịu nhìn nhận về việc làm sai trái của mình. Cứ đùn đẩy né tránh trách nhiệm. Mặc dù việc oan sai của cha tôi đã được các cơ quan chức năng làm sáng tỏ. Trả lời bằng văn bản trên giấy trắng mực đen (Khẳng định ông Vũ Văn Mạnh không có quan hệ gì với CIA). Về mặt pháp lý Nhà nước không bao giờ làm việc bằng miệng cả. Thế nhưng vẫn có dư luận của Quan đầu tỉnh cho rằng. Cha tôi là tình báo CIA. Nhưng vì mất hết hồ sơ nên không có chứng cứ để buộc tội. Vậy vị quan nào dám tuyên bố thì xin đưa ra bằng chứng cụ thể để chứng minh việc đó là có thật. Còn không đưa ra được bằng chứng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Về tội vu khống làm ảnh hưởng đến sinh mạng chính trị của gia đình chúng tôi.

Kính thưa các vị lãnh đạo Đảng và Nhà nước!

Việc khiếu nại của gia đình chúng tôi đã kéo dài nhiều năm. Từ địa phương đến Trung ương mặc dù, vụ khiếu kiện đã được sáng tỏ nhưng vẫn không được giải quyết dứt điểm vì lý do:
1. Ông Phan Văn Minh - Vụ trưởng Vụ II - VPCP đã bảo lưu ý kiến của tỉnh cho rằng tỉnh giải quyết như thế là đúng. Gia đình tôi không hiểu. Ông đã căn cứ vào đâu?
2. Ông Vụ trưởng chưa bao giờ cho Vụ II làm việc với gia đình chúng tôi. Sao dám khẳng định Uỷ ban nhân dân tỉnh Đồng Nai giải quyết như vậy là đúng pháp luật!
3. Ông Vụ trưởng làm việc thiếu khách quan, nghe một phía. Bảo vệ cho tỉnh với mục đích gì?

Gia đình chúng tôi không mong Ông Vụ trưởng giúp đỡ. Chỉ muốn ông với lòng công tâm giải quyết đúng chính sách, pháp luật theo quan điểm vì dân mà Đảng và Nhà nước đã tin và giao trách nhiệm cho ông. Còn với gia đình chúng tôi đâu chỉ đòi 1 tài sản hợp pháp. Mà còn đòi lẽ công bằng mà pháp luật phải bảo vệ. Đúng như Hiến pháp nước CHXHCN Việt Nam đã quy định.

Kính mong các vị lãnh đạo Đảng và Nhà nước quan tâm đến gia đình bị oan sai. Nên có biện pháp, hữu hiệu nhằm giúp đỡ cho gia đình chúng tôi được giải quyết dứt điểm vụ khiếu nại kéo dài nhiều năm. Gây tổn hại đến quyền và lợi ích hợp pháp của gia đình chúng tôi. Theo tinh thần:
- Chỉ thị 09/2002/CT-BBT-TWD của Ban Bí thư TW Đảng.
- Nghị định 53/CP-TTg của Thủ tướng Chính phủ.
- Chỉ thị 05/2006/CT-TTg của Thủ tướng Chính phủ.

Gia đình chúng tôi luôn đặt trọn niềm tin vào Đảng và Nhà nước. Chúng tôi mong rằng các vị lãnh đạo Đảng và Nhà nước căn cứ theo Luật định để giải quyết đúng theo đường lối chủ trương, chính sách của Đảng và Nhà nước đề ra. Đừng để địa phương vận dụng vào luật này, luật kia rồi đùn đẩy lại né tránh trách nhiệm. Chính quyền địa phương phải nhìn thẳng vào sự thật. Khắc phục những sai phạm. Căn cứ vào thực tế để giải quyết tiếp những vấn đề còn liên quan tịch thu cái gì, phải trả cái đó cho công bằng. (Dân giàu nước mới mạnh). Quan và dân bình đẳng trước pháp luật đừng để người dân mất lòng tìn vào Đảng và Nhà nước. Có như vậy việc khiếu nại của gia đình chúng tôi mới sớm được kết thúc.
Gia đình chúng tôi thành thật biết ơn quý lãnh đạo.

Hà Nội-Sài Gòn-Đồng Nai, ngày 25 tháng 9 năm 2006
Thay mặt Gia đình đã ký
Vũ Thanh Phương


Ngày nào giải phóng Miền Nam
Là ngày đó gia đình tôi tan nát

Năm 1975 chính quyền cách mạng đã vu khống, dựng tội Bố tôi làm tình báo CIA để tước tài sản của gia đình tôi. Từ đó gia đình tôi phải sống cảnh màn trời chiếu đất. Ăn nhờ ở đậu người thân hơn 10 năm trời ròng rã vô gia cư. Sống ngoài vòng pháp luật (không sổ gia đình, không giấy tờ tuỳ thân).
- Năm 1977 Bố tôi viết đơn xin lại ruộng đất, không được giải quyết.
- Năm 1978 vì quá đau buồn bố tôi ngã bệnh rồi qua đời.

Tôi lúc đó mới 11 tuổi. Nhưng nhứng hình ảnh đó đã khắc sâu vào tuổi thơ của tôi. Lúc đó gia đình tôi không mua nổi một cỗ quan tài. Không có nơi để quàng xác bố tôi, phải nhờ vào tình thương của bà con lối xóm, bạn bè xa gần của bố mẹ tôi giúp đỡ. Đám thang được trọn vẹn và tiễn Bố tôi về đến nơi an nghỉ.

Và từ đó, mẹ tôi tiếp tục cuộc hành trình kêu oan cho bố tôi. Bà vác đơn đi khắp nơi. Nhừng vì chữ nghĩa ít. Không hiểu luật. Nên đi từ năm 1978 đến năm 1995 chẳng được gì? ngoài các công văn 56 buộc tội cho Bố tôi là tình báo CIA, nên không trả tài sản.

Thời gian này, tôi thương mẹ thường xuyên đau ốm. Có biểu hiện thần kinh ở giai đoạn đầu (Hiện tại đã mất trí nhớ). Vì quá thương mẹ, tôi đã hy sinh cả tuổi thanh xuân. Quyết tâm đi tìm công lý đòi lại sự công bằng và danh dự cho gia đình tôi.

Năm 1996, tôi bắt đầu nối gót chân mẹ để đi tiếp. Tôi biết cuộc đấu tranh đòi minh oan sẽ kéo dài, đầy gian khổ và rất tốn kém nhưng chấp nhận. 3 năm sau, bên Thanh tra công an tỉnh Đồng Nai có bản báo cáo số 92 ngày 28/6/1999 công nhân ông Vũ Văn Mạnh (Bố tôi) không phải là tình báo CIA. Không có tên trong hệ an ninh tình báo ngụy. Sau đó căn cứ vào bản báo cáo này, tôi yêu cầu Uỷ ban tỉnh Đồng Nai phải minh oan cho bố tôi bằng văn bản. Họ không làm, trả lời bằng công văn 3027 rất là tàn nhẫn.

Tháng 8/2000, quá bức xúc về thái độ quan liêu, cường quyền áp đặt, đè bẹp quyền dân chủ. Chị em tôi khăn gói đến Văn phòng II của Chính phủ ở số 7 Lê Duẩn, thành phố Hồ Chí Minh biểu tình cùng với nhiều bà con ở các tỉnh đi kêu oan. Tôi cắm trại và treo biểu ngữ ở lề đường gần 4 tháng thì Chính phủ thành lập Đoàn vào giải quyết cho dân. Cũng vào thời điểm này Tổng thống Mỹ qua thăm Việt Nam, ngày 18/11/2000 Đảng và Nhà nước ra vận động dân về, hứa hẹn đủ thứ. Nói rằng vì bộ mặt của đất nước, bà con nên giải tán để dọn dẹp lề đường đón Tổng thống Mỹ qua thăm Việt Nam. Sau đó ai muốn lên đây, mười ngày sau lên lại. Vì chưa được giải quyết, ngày 28/11/2000 chúng tôi lên lại và bị công an thành phố Hồ Chí Minh đàn áp dã man còn cho người theo dõi như tội phạm. Chúng tôi có nhiều đơn tố cáo đến nay vẫn không được giải quyết. Còn về việc oan sai của gia đình tôi, chỉ trả một căn nhà mục nát và coi như thế là xong, không giải quyết nữa.

Năm 2001 tôi ra Hà Nội tiếp tục đấu tranh đòi quyền lợi, đi đến đâu cũng bị bác đơn. Nói tỉnh giải quyết như thế là đúng rồi, tôi không phục nên đã viết biểu ngữ đến nhà các vị lãnh đạo cấp cao và đón đòan đại biểu Quốc hội ở Quảng trường Ba Đình. Đoàn dân oan ra khỏi nhà từ 5 giờ sáng lần mò đến nhà các vị lãnh đạo đưa đơn. Gặp người tốt họ còn hỏi được vài ba câu. Còn người không tốt họ mị dân ra mặt. Lại còn cho công an lôi kéo xua đuổi không cho đến gần. Nhiều khi tủi thân quá lại khóc. Những ngày trời lạnh hoặc mưa dầm, chúng tôi rất là khổ. Họ thì ngủ trong nệm ấm chăn êm, còn chúng tôi chịu cảnh đời co ro lạnh lẽo.


Chị Vũ Thanh Phương, là con ông Vũ Văn Mạnh một nông dân theo đạo Thiên Chúa Giáo quê gốc ở Bùi Chu Phát Diệm, tỉnh Ninh Bình, đã di cư vào Nam năm 1954, nay ở Xuân Lộc, Đồng Nai là nạn nhân của vụ đàn áp bị chính quyền CSVN ở địa phương cướp đoạt đất đai, cha bị vu cáo là phản động tay sai cục tình báo trung ương Mỹ CIA cài lại sau ngày miền Nam đựơc gọi là “giải phóng”. Gia đình chị Phương đã gần 30 năm khiếu kiện liên tục từ Đồng Nai, Sài Gòn đến Hà Nội kể từ sau ngày 30-4-1975. Ảnh chụp chị Phương trong thời gian lang thang vất vưởng đi khiếu nại tố cáo với trung ương ĐCSVN và chính phủ VN tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng cạnh Hồ Tây ngày 19-5-2006.

Con đường tôi đi thật là gian truân và khổ ải. Họ tìm đủ mọi cách để hại tôi và không từ một thủ đoạn nào. Họ bêu riếu, chà đạp lên danh dự, nhân phẩm, xúc phạm đến thanh danh của hai chị em tôi. Họ nói tôi là gái làm tiền, gái bán bia ôm là những thành phần cặn bã của xã hội, v.v... Họ còn muốn hình sự hoá việc thưa kiện để dẹp quyền khiếu nại - tố cáo của gia đình tôi. Họ cho công an tỉnh ra trung ương tìm kiếm chứng cứ. Lợi dụng quyền dân chủ gây rối an ninh trật tự. Để trừng trị tung tin vụ băng đĩa ở Pháp gởi về để vu oan, không thành. Đến nhà thăm dò gây hoang mang.

Trong khi Chủ tịch và Phó Chủ tịch đã vi phạm nghiêm trọng Điều 6+96+99 luật Khiếu nại - Tố cáo? Đây là một loạt vi phạm luật, thuộc vào tội xâm phạm quyền khiếu nại - tố cáo. Theo điều 132 Bộ Luật hình sự có khung hình phạt từ 3 tháng đến 3 năm. Nhưng vẫn bình yên vô sự. Mặc dù tôi đã có đơn tố cáo từ ngày 6/2/2004. Trong khi dân chúng tôi chỉ cần vi phạm nhẹ sẽ bị truy cứu trách nhiệm, bắt bỏ tù ngay.

Vì vậy, mỗi lần nhắc lại vết thương lòng cho chính quyền tạo dựng để hãm hại cả một dòng tộc phải chịu đựng hơn 1/4 thế kỷ. Sự nhục nhã về tư tưởng, dày vò về thể xác, từng chừng gia tộc Họ Vũ sẽ bị diệt vong. Nhưng vì có niềm tin tuyệt đối vào chân lý, những gì thuộc về chân lý thì tất thắng. Và một số vốn trí thức cơ bản. Nên có ngày đáng tự hào này. Giờ đây trắng đen đã rõ. Mà không ký văn bản minh oan, không khôi phục quyền lợi hợp pháp, không chịu bồi thường thiệt hại vật chất và tinh thần cho gia đình nạn nhân. Là ngang nhiên thách đố pháp luật, thách đố dư luận xã hội, không thể hiện thiện chí và tôn trọng quyền dân chủ của dân. Vậy Đảng và Nhà nước này có còn là của dân nữa hay không ???

Trở về trang chính

Chân    thành    cảm    tạ    qúy    vị    ghé    thăm    trang    nhà    website    Tự    Do    Thông    Tin    Ngôn    Luận    cho    toàn    dân    Việt Nam

Copyright © 2006 www.tdngonluan.com / Email: tdngonluan@yahoo.com  -  All rights reserved.