“Mọi
người có quyền tự do ngôn luận; quyền này bao gồm tự do tìm kiếm, tiếp
nhận và phổ biến mọi loại tin tức và ý kiến, không phân biệt ranh giới,
bằng truyền miệng, bản viết hoặc bản in, bằng hình thức nghệ thuật,
hoặc thông qua bất cứ phương tiện truyền thông đại chúng khác theo sự
lựa chọn của mình”
(Điều
19,2 Công ước Quốc tế về các quyền dân sự và chính trị, Liên Hiệp Quốc
biểu quyết năm 1966, Việt Nam xin tham gia năm 1982).
(Everyone
shall have the right to freedom of expression; this right shall include
freedom to seek, receive and impart information and ideas of all kinds,
regardless of frontiers, either orally, in writing or in print, in the
form of art, or through any other media of his choice.)
|
T À I L I Ệ U Cộng
Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam Xuân Phú, ngày 25 tháng 9 năm 2006 Đơn
khẩn cầu
Kính
gửi: -
Tổng bí thư ĐCSVN Nông Đức Mạnh Tôi
là: Vũ Thanh Phương, ngụ tại: Xuân Phú,
Xuân Lộc, Đồng Nai. Nay
tôi trình bày sự việc như sau: Do bị oan nên gia đình tôi liên tục khiếu nại kêu oan chỉ mong được cứu xét. Để được trở về nhà cửa, ruộng vườn của gia đình đã dầy công tạo lập bằng chính sức lao động của mình. Thì đến năm 1989 gia đình tôi nhận được công văn số 56/CV-XKT của Thanh tra huyện Xuân Lộc trả lời: "Trong quan hệ xã hội ông Vũ Văn Mạnh có quan hệ với một số tình báo CIA và là người có nhiều nợ máu với nhân dân". Căn cứ vào điểm 2 mục IV, Quyết định 111/CP của Hội đồng Chính phủ, thì căn nhà của gia đình tôi thuộc Nhà nước quản lý, không trả lại được. Quá
bức xúc và thương mẹ tôi đã quyết tâm đi tìm công lý để đòi lại sự
công bằng và danh dự cho gia đình tôi. Trong quá trình giải quyết,
chính quyền địa phương đã ban hành bằng nhiều quyết định và văn bản: Nội
dung minh oan đã được làm sáng tỏ: Tôi
tiếp tục khiếu nại tài sản và đất đã bị tịch thu oan Tôi
khiếu nại QĐ 4766/QĐ-CT-UBT lên Văn phòng Thủ tướng Chính phủ Nguyện
vọng của gia đình tôi: Vậy gia đình chúng tôi khẩn cầu Thủ tướng Chính phủ cùng các cơ quan giám sát pháp luật, cơ quan hữu quan, cơ quan thông tin đại chúng xem xét lên tiếng. Buộc UBT Đồng Nai phải thu hồi QĐ 4766 + CV 1994 + CV 534 + CV 5154 trả đủ tài sản đã tịch thu sai của gia đình nạn nhân trong suốt 31 năm qua. Để gia đình có điều kiện làm ăn sinh sống. Xin
chân thành cảm ơn! .......................................................................................................................... Kính gửi: Các vị lãnh đạo Đảng và Nhà nước Việt Nam Tôi là: Vũ Thanh Phương - Thường trú: ấp Bình Xuân I, Xuân Phú, Xuân Lộc, Đồng Nai. Hiện nay gia đình tôi rất bức xúc việc Uỷ ban nhân dân tỉnh Đồng Nia. Không chịu nhìn nhận về việc làm sai trái của mình. Cứ đùn đẩy né tránh trách nhiệm. Mặc dù việc oan sai của cha tôi đã được các cơ quan chức năng làm sáng tỏ. Trả lời bằng văn bản trên giấy trắng mực đen (Khẳng định ông Vũ Văn Mạnh không có quan hệ gì với CIA). Về mặt pháp lý Nhà nước không bao giờ làm việc bằng miệng cả. Thế nhưng vẫn có dư luận của Quan đầu tỉnh cho rằng. Cha tôi là tình báo CIA. Nhưng vì mất hết hồ sơ nên không có chứng cứ để buộc tội. Vậy vị quan nào dám tuyên bố thì xin đưa ra bằng chứng cụ thể để chứng minh việc đó là có thật. Còn không đưa ra được bằng chứng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Về tội vu khống làm ảnh hưởng đến sinh mạng chính trị của gia đình chúng tôi. Kính thưa các vị lãnh đạo Đảng và Nhà nước! Việc
khiếu nại của gia đình chúng tôi đã kéo dài nhiều năm. Từ địa phương
đến Trung ương mặc dù, vụ khiếu kiện đã được sáng tỏ nhưng vẫn không
được giải quyết dứt điểm vì lý do: Gia đình chúng tôi không mong Ông Vụ trưởng giúp đỡ. Chỉ muốn ông với lòng công tâm giải quyết đúng chính sách, pháp luật theo quan điểm vì dân mà Đảng và Nhà nước đã tin và giao trách nhiệm cho ông. Còn với gia đình chúng tôi đâu chỉ đòi 1 tài sản hợp pháp. Mà còn đòi lẽ công bằng mà pháp luật phải bảo vệ. Đúng như Hiến pháp nước CHXHCN Việt Nam đã quy định. Kính
mong các vị lãnh đạo Đảng và Nhà nước quan tâm đến gia đình bị oan
sai. Nên có biện pháp, hữu hiệu nhằm giúp đỡ cho gia đình
chúng tôi được giải quyết dứt điểm vụ khiếu nại kéo dài nhiều năm.
Gây tổn hại đến quyền và lợi ích hợp pháp của gia đình chúng tôi.
Theo tinh thần: Gia
đình chúng tôi luôn đặt trọn niềm tin vào Đảng và Nhà nước. Chúng
tôi mong rằng các vị lãnh đạo Đảng và Nhà nước căn cứ theo Luật định
để giải quyết đúng theo đường lối chủ trương, chính sách của Đảng
và Nhà nước đề ra. Đừng để địa phương vận dụng vào luật này, luật
kia rồi đùn đẩy lại né tránh trách nhiệm. Chính quyền địa
phương phải nhìn thẳng vào sự thật. Khắc phục những sai phạm.
Căn cứ vào thực tế để giải quyết tiếp những vấn đề còn liên quan tịch
thu cái gì, phải trả cái đó cho công bằng. (Dân giàu nước mới mạnh).
Quan và dân bình đẳng trước pháp luật đừng để người dân mất lòng tìn
vào Đảng và Nhà nước. Có như vậy việc khiếu nại của gia đình chúng
tôi mới sớm được kết thúc.
Hà Nội-Sài Gòn-Đồng Nai, ngày 25 tháng 9 năm 2006 Năm
1975 chính quyền cách mạng đã vu khống, dựng tội Bố tôi làm tình báo
CIA để tước tài sản của gia đình tôi. Từ đó gia đình tôi phải sống
cảnh màn trời chiếu đất. Ăn nhờ ở đậu người thân hơn 10 năm trời ròng
rã vô gia cư. Sống ngoài vòng pháp luật (không sổ gia đình, không
giấy tờ tuỳ thân). Tôi lúc đó mới 11 tuổi. Nhưng nhứng hình ảnh đó đã khắc sâu vào tuổi thơ của tôi. Lúc đó gia đình tôi không mua nổi một cỗ quan tài. Không có nơi để quàng xác bố tôi, phải nhờ vào tình thương của bà con lối xóm, bạn bè xa gần của bố mẹ tôi giúp đỡ. Đám thang được trọn vẹn và tiễn Bố tôi về đến nơi an nghỉ. Và từ đó, mẹ tôi tiếp tục cuộc hành trình kêu oan cho bố tôi. Bà vác đơn đi khắp nơi. Nhừng vì chữ nghĩa ít. Không hiểu luật. Nên đi từ năm 1978 đến năm 1995 chẳng được gì? ngoài các công văn 56 buộc tội cho Bố tôi là tình báo CIA, nên không trả tài sản. Thời gian này, tôi thương mẹ thường xuyên đau ốm. Có biểu hiện thần kinh ở giai đoạn đầu (Hiện tại đã mất trí nhớ). Vì quá thương mẹ, tôi đã hy sinh cả tuổi thanh xuân. Quyết tâm đi tìm công lý đòi lại sự công bằng và danh dự cho gia đình tôi. Năm 1996, tôi bắt đầu nối gót chân mẹ để đi tiếp. Tôi biết cuộc đấu tranh đòi minh oan sẽ kéo dài, đầy gian khổ và rất tốn kém nhưng chấp nhận. 3 năm sau, bên Thanh tra công an tỉnh Đồng Nai có bản báo cáo số 92 ngày 28/6/1999 công nhân ông Vũ Văn Mạnh (Bố tôi) không phải là tình báo CIA. Không có tên trong hệ an ninh tình báo ngụy. Sau đó căn cứ vào bản báo cáo này, tôi yêu cầu Uỷ ban tỉnh Đồng Nai phải minh oan cho bố tôi bằng văn bản. Họ không làm, trả lời bằng công văn 3027 rất là tàn nhẫn. Tháng 8/2000, quá bức xúc về thái độ quan liêu, cường quyền áp đặt, đè bẹp quyền dân chủ. Chị em tôi khăn gói đến Văn phòng II của Chính phủ ở số 7 Lê Duẩn, thành phố Hồ Chí Minh biểu tình cùng với nhiều bà con ở các tỉnh đi kêu oan. Tôi cắm trại và treo biểu ngữ ở lề đường gần 4 tháng thì Chính phủ thành lập Đoàn vào giải quyết cho dân. Cũng vào thời điểm này Tổng thống Mỹ qua thăm Việt Nam, ngày 18/11/2000 Đảng và Nhà nước ra vận động dân về, hứa hẹn đủ thứ. Nói rằng vì bộ mặt của đất nước, bà con nên giải tán để dọn dẹp lề đường đón Tổng thống Mỹ qua thăm Việt Nam. Sau đó ai muốn lên đây, mười ngày sau lên lại. Vì chưa được giải quyết, ngày 28/11/2000 chúng tôi lên lại và bị công an thành phố Hồ Chí Minh đàn áp dã man còn cho người theo dõi như tội phạm. Chúng tôi có nhiều đơn tố cáo đến nay vẫn không được giải quyết. Còn về việc oan sai của gia đình tôi, chỉ trả một căn nhà mục nát và coi như thế là xong, không giải quyết nữa. Năm 2001 tôi ra Hà Nội tiếp tục đấu tranh đòi quyền lợi, đi đến đâu cũng bị bác đơn. Nói tỉnh giải quyết như thế là đúng rồi, tôi không phục nên đã viết biểu ngữ đến nhà các vị lãnh đạo cấp cao và đón đòan đại biểu Quốc hội ở Quảng trường Ba Đình. Đoàn dân oan ra khỏi nhà từ 5 giờ sáng lần mò đến nhà các vị lãnh đạo đưa đơn. Gặp người tốt họ còn hỏi được vài ba câu. Còn người không tốt họ mị dân ra mặt. Lại còn cho công an lôi kéo xua đuổi không cho đến gần. Nhiều khi tủi thân quá lại khóc. Những ngày trời lạnh hoặc mưa dầm, chúng tôi rất là khổ. Họ thì ngủ trong nệm ấm chăn êm, còn chúng tôi chịu cảnh đời co ro lạnh lẽo.
Con đường tôi đi thật là gian truân và khổ ải. Họ tìm đủ mọi cách để hại tôi và không từ một thủ đoạn nào. Họ bêu riếu, chà đạp lên danh dự, nhân phẩm, xúc phạm đến thanh danh của hai chị em tôi. Họ nói tôi là gái làm tiền, gái bán bia ôm là những thành phần cặn bã của xã hội, v.v... Họ còn muốn hình sự hoá việc thưa kiện để dẹp quyền khiếu nại - tố cáo của gia đình tôi. Họ cho công an tỉnh ra trung ương tìm kiếm chứng cứ. Lợi dụng quyền dân chủ gây rối an ninh trật tự. Để trừng trị tung tin vụ băng đĩa ở Pháp gởi về để vu oan, không thành. Đến nhà thăm dò gây hoang mang. Trong khi Chủ tịch và Phó Chủ tịch đã vi phạm nghiêm trọng Điều 6+96+99 luật Khiếu nại - Tố cáo? Đây là một loạt vi phạm luật, thuộc vào tội xâm phạm quyền khiếu nại - tố cáo. Theo điều 132 Bộ Luật hình sự có khung hình phạt từ 3 tháng đến 3 năm. Nhưng vẫn bình yên vô sự. Mặc dù tôi đã có đơn tố cáo từ ngày 6/2/2004. Trong khi dân chúng tôi chỉ cần vi phạm nhẹ sẽ bị truy cứu trách nhiệm, bắt bỏ tù ngay. Vì vậy, mỗi lần nhắc lại vết thương lòng cho chính quyền tạo dựng để hãm hại cả một dòng tộc phải chịu đựng hơn 1/4 thế kỷ. Sự nhục nhã về tư tưởng, dày vò về thể xác, từng chừng gia tộc Họ Vũ sẽ bị diệt vong. Nhưng vì có niềm tin tuyệt đối vào chân lý, những gì thuộc về chân lý thì tất thắng. Và một số vốn trí thức cơ bản. Nên có ngày đáng tự hào này. Giờ đây trắng đen đã rõ. Mà không ký văn bản minh oan, không khôi phục quyền lợi hợp pháp, không chịu bồi thường thiệt hại vật chất và tinh thần cho gia đình nạn nhân. Là ngang nhiên thách đố pháp luật, thách đố dư luận xã hội, không thể hiện thiện chí và tôn trọng quyền dân chủ của dân. Vậy Đảng và Nhà nước này có còn là của dân nữa hay không ??? |