“Mọi
người có quyền tự do ngôn luận; quyền này bao gồm tự do tìm kiếm, tiếp
nhận và phổ biến mọi loại tin tức và ý kiến, không phân biệt ranh giới,
bằng truyền miệng, bản viết hoặc bản in, bằng hình thức nghệ thuật,
hoặc thông qua bất cứ phương tiện truyền thông đại chúng khác theo sự
lựa chọn của mình”
(Điều
19,2 Công ước Quốc tế về các quyền dân sự và chính trị, Liên Hiệp Quốc
biểu quyết năm 1966, Việt Nam xin tham gia năm 1982).
(Everyone
shall have the right to freedom of expression; this right shall include
freedom to seek, receive and impart information and ideas of all kinds,
regardless of frontiers, either orally, in writing or in print, in the
form of art, or through any other media of his choice.)
|
D I Ễ N Đ À N Ung
thư đã đến hồi phát tác
!!! Từ điển y học của bác sĩ André Duranteau (nhà xuất bản Hậu Giang 1990), mục Ung thư (trang 298), đã viết như sau: “Bình thường các tổ chức của cơ thể phát triển một cách cân đối hài hòa, đạt tới các hình thể mà ta đã biết. Sở dĩ như vậy vì trong tổ chức lành, tế bào sinh trưởng theo quy luật điều hòa, nhờ sự thông tin và nhận tin từ tế bào này sang tế bào khác. Quá trình ung thư là một loại “thay đổi”: Một số tế bào không tuân theo luật định mà phát triển một cách khác thường. Chúng (tế bào ung thư) có những đặc tính riêng: nhân to nham nhở, nguyên sinh chất rất ít, và không giống các tế bào thuộc tổ chức sinh ra chúng đến mức chẳng nhận ra được nữa. Chúng sinh trưởng một cách vô tổ chức, thoát khỏi sự điều hòa bình thường, kháng lại sự tự vệ miễn dịch thường tiêu diệt các tế bào lạ. Từ một nhóm nhỏ tế bào ung thư hóa, sau một thời gian dài “ẩn dật”, sự phát triển vô tổ chức dẫn đến sự hình thành một khối u có thể nhận biết được. Ước tính rằng phải từ 8-10 năm mới hình thành được một u đường kính 1cm. Qua những năm dài “ẩn dật”, dù chậm, quá trình ung thư vẫn có và không chỉ giới hạn trong sự trưởng thành của u chính: một số tế bào có thể tách ra, vào máu và di chuyển đến một nơi khác của cơ thể, tụ lại, sinh trưởng thành một u thứ phát gọi là u di căn”. Cơ thể Việt Nam, kể từ năm 1945, đã bị một nhóm tế bào ung thư là nhúm đảng viên Cộng sản do Hồ Chí Minh lãnh đạo xâm nhập vào, mang theo một mầm mống ung thư chết chóc là chủ nghĩa Mác-Lê, căn bệnh đã tàn phá cả nhân loại trong thế kỷ 20 và còn tiếp tục tàn phá trong thế kỷ 21. Như tế bào ung thư sinh học, họ cũng có những đặc tính tương tự: nhân to nham nhở, nghĩa là một bản năng quyền lực, một tham vọng thống trị hết sức ngông cuồng, che giấu dưới chiêu bài (cũng được la toáng thật to, tuyên truyền thật rộng) là “xây dựng một đất nước độc lập tự do, một xã hội không còn cảnh người bóc lột người, một thế giới đại đồng theo khả năng mà làm, theo nhu cầu mà hưởng”. Tuy nhiên nguyên sinh chất của họ là lòng yêu tổ quốc đồng bào, niềm chuộng công bằng dân chủ thì rất ít, nếu không muốn nói là chẳng có tí nào. Thành ra sau khi nắm quyền trọn vẹn ở miền Bắc, nhóm tế bào ung thư ấy (tức đảng CS) bắt đầu tàn phá xã hội, qua một chính sách cai trị độc đoán hà khắc. Trong cơ thể xã hội chẳng còn có sự thông tin và nhận tin từ tế bào này sang tế bào khác, nghĩa là chẳng còn có việc giải trình trước quốc dân cách trung thực và lắng nghe tiếng nhân dân cách nghiêm chỉnh. Tất cả chỉ là tuyên truyền láo khoét, mỵ dân lừa gạt, bóp miệng bịt mắt bưng tai mọi người. Xã hội Việt Nam xưa nay phát triển một cách hài hòa nhờ đạo lý gia đình, nghĩa tình làng xóm, sở hữu điền thổ (mà phong kiến lẫn thực dân luôn thừa nhận) và niềm tôn trọng kẻ sĩ thì bỗng nhiên trở thành hỗn loạn vì cuộc Cải cách Ruộng đất (trong đó quyền sở hữu đất bị tước đoạt, đạo lý gia đình bị tàn phá, tình làng nghĩa xóm bị khinh khi) và vụ án Nhân văn Giai phẩm (trong đó khả năng tri thức bị coi thường, vai trò kẻ sĩ bị đánh đổ). Những giá trị tinh thần mới mẻ của cộng đồng nhân loại như tam quyền phân lập, dân chủ tự do -vốn giúp một xã hội hiện đại hài hòa phát triển mọi mặt- đều bị chặn đứng hay tiêu hủy bởi khối ung thư độc tài, độc tôn, độc đảng. Nhân dân miền Bắc chỉ được sống với cái bánh vẽ trong thời gian ủ bệnh này. Qua cuộc xâm lăng miền Nam, khối ung thư Cộng sản Việt Nam tiếp tục phình to, mở mang thêm khối ung thư Cộng sản quốc tế, nhưng đồng thời nó cũng tàn phá thân thể đất Việt với việc đẩy hàng triệu thanh niên vào chỗ chết, khiến nguyên khí quốc gia bị tổn hại trầm trọng, với việc dồn tài lực vật lực cho chiến tranh khiến toàn thể đất nước không thể phát triển, thậm chí còn phải cắt đất nhường biển để trả nợ vũ khí. Rồi sau khi chiến thắng, thống nhất tổ quốc thì lại thực thi một chế độ cai trị tuy được tổ chức hết sức chặt chẽ (với một hệ thống bàn giấy khổng lồ, một màng lưới kiểm soát nhiều tầng nấc, một bàn tay thâu tóm tất cả mọi quyền lực) nhưng thật sự là vô tổ chức, vì không đưa đến sự phát triển tốt đẹp của toàn thân thể xã hội và của từng tế bào công dân. Trái lại đảng chỉ làm cho đất nước lụn bại mọi mặt: tụt hậu kinh tế và tham nhũng tràn lan khiến Việt Nam luôn mãi đói nghèo, suy đồi đạo đức và băng hoại giáo dục khiến giống nòi ra yếu hèn thua kém, tước đoạt nhân quyền và gieo rắc sợ hãi khiến nhân sinh không thể phát triển, tàn phá môi trường và cống dâng đất tổ khiến tương lai dân tộc thành bấp bênh… Đồng thời, khối u chính cộng đảng lại tạo ra vô vàn khối u thứ phát, u di căn không kém xâm nhập và tàn phá cơ thể xã hội là những thành viên của cái gọi là Mặt trận Tổ quốc!!! Cái khiến cho khối ung thư Cộng sản ngày càng hoành hành, làm hại trực tiếp cơ thể đất nước và gián tiếp cơ thể nhân loại như thế, đó chính là vì tham vọng thống trị điên cuồng đi đôi với tham lam hưởng thụ vô đáy. Đang khi đại đa số nhân dân lâm cảnh cùng khốn thì hàng lãnh đạo trong đảng trở thành giàu sụ và ăn chơi xa xỉ, bằng cách thâu tóm toàn bộ diện tích đất đai và tài nguyên đất nước vào tay mình. Đang khi toàn thể nhân dân bị trói buộc trong vô vàn luật lệ khắt khe phi lý, dưới trùng trùng công an mật vụ theo dõi thì đảng lại ngang nhiên ngồi xổm trên pháp luật, biến tam quyền nhà nước (hành pháp, lập pháp, tư pháp) và tam quyền nhân dân (quân đội, báo chí, tôn giáo) trở thành công cụ. Và để thỏa mãn hai thứ tham này, cộng sản dùng tới dối trá và bạo lực (như tế bào ung thư sinh học đánh lừa được cơ chế tự vệ miễn dịch và thô bạo tấn công mọi tế bào bình thường). Dùng bạo lực làm phương pháp và dối trá làm nguyên tắc, y như lời đại văn hào Nga Aleksandr Solzhenitsyn (mới mất hôm mồng 3 tháng 8 vừa qua) đã nói trong diễn văn gửi đến Hội đồng Nobel cách đây gần 40 (khi ông được trao giải Nobel văn học 1970): “Chúng ta đừng quên điều này: bạo lực không sống một mình và không có khả năng sống một mình; nó buộc phải đan xen với dối trá. Giữa chúng có một mối dây liên kết tự nhiên, mật thiết và sâu đậm nhất. Bạo lực lấy gian dối làm nơi trú ẩn, gian dối lấy bạo lực làm chỗ nương tựa. Người nào từng một lần tuyên bố lấy bạo lực làm phương pháp thì người đó buộc phải chọn dối trá làm nguyên tắc. Khi mới ra đời, bạo lực hoành hành một cách công khai và thậm chí vênh vang. Nhưng khi nó mạnh rồi, có ghế ngồi vững vàng rồi, nó cảm thấy bầu không khí quanh mình loãng ra nên không thể sống được nếu không hạ xuống mà nấp vào lớp mây của gian dối, ngụy trang mình bằng những lời đường mật. Không nhất thiết là lúc nào nó cũng công khai cắt cổ người ta, mà thường thường nó đòi buộc dân đen của mình thề trung thành với dối trá, đồng lõa với dối trá”. Đó là điều được chứng nghiệm qua bao sai lầm và tội ác do khối u cộng đảng gây ra suốt thời gian nó xâm nhập vào thân thể đất nước dân tộc, mà điển hình là vụ Tòa Khâm sứ-xứ Thái Hà mới đây. Dựa trên nguyên tắc chính trị bất công: “đất đai do nhà nước quản lý” (mà thực chất là đảng sở hữu), CSVN tiếp tục coi mình là người cấp phát ơn huệ điền thổ theo kiểu xin-cho, khiến Hội đồng Giám mục Việt Nam phải lên tiếng (trong bài Quan điểm ngày 25-09-2008): “Tình hình khiếu kiện đất đai kéo dài và chưa được giải quyết thỏa đáng là vấn đề thời sự, trong đó có đất đai của các tôn giáo nói chung và giáo hội Công giáo nói riêng, cụ thể như vụ việc Tòa Khâm sứ cũ và giáo xứ Thái Hà. Chắc chắn có nhiều nguyên nhân dẫn đến tình trạng trên, nhưng ở đây chúng tôi muốn lưu ý đặc biệt đến điều này: luật về đất đai tuy đã sửa đổi nhiều lần nhưng vẫn còn bất cập, chưa đáp ứng kịp đà biến chuyển trong đời sống xã hội, đặc biệt là chưa quan tâm đến quyền tư hữu chính đáng của người dân. Thêm vào đó, nạn tham nhũng và hối lộ càng làm cho tình hình tệ hại thêm. Thiết nghĩ không thể có một giải quyết tận gốc nếu không quan tâm đến những yếu tố này”. Rồi dựa trên đường lối “bạo lực làm phương pháp và dối trá làm nguyên tắc”, CSVN đã tung nhiều đòn đàn áp tàn bạo đối với những công dân đang hiền hòa đòi công lý qua việc sốt sắng cầu nguyện và qua việc đối thoại chân thành (cũng như đối với nhiều công dân khác liên hệ tới việc đòi dân chủ cùng thời gian, theo kiểu thanh toán cho rảnh tay để xử trí vụ Tòa Khâm sứ-xứ Thái Hà, như vụ các thành viên Khối 8406 giăng biểu ngữ, các sinh viên biểu tình chống Trung quốc, các phóng viên viết bài chống tham nhũng). CS cũng dùng toàn bộ hệ thống báo đài công cụ (những khối u di căn) để tung ra vô số phóng sự, bài viết, cuộc phỏng vấn đầy ác ý, bóp méo, xuyên tạc hòng lèo lái, đầu độc công luận, thậm chí còn đầu độc cả giới trẻ (trên báo Thiếu niên tiền phong số 79 [9-2008] chẳng hạn), khiến cho Hội đồng Giám mục Việt Nam phải cảnh báo: “Trong tiến trình giải quyết những tranh chấp, một số phương tiện truyền thông thay vì là nhịp cầu liên kết và cảm thông thì lại gieo rắc hoang mang và nghi kỵ. Vì thế, chúng tôi đề nghị những người làm công tác truyền thông đại chúng phải hết sức cẩn trọng khi đưa tin tức và hình ảnh, nhất là khi liên quan đến danh dự và uy tín của cá nhân cũng như tập thể…. Cũng trong tiến trình giải quyết những xung đột nêu trên và nhiều vụ việc khác, một số người có khuynh hướng sử dụng bạo lực, và như thế, tạo thêm bất công trong xã hội… Vì thế, chúng tôi tha thiết mong ước mọi người hãy chấm dứt mọi hình thức bạo lực, trong hành động cũng như trong ngôn từ”. Song song và đồng thuận với bài Quan điểm trên là vô số lời nói và hành động phản bác trong toàn thể xã hội Việt Nam cũng như nơi đồng bào hải ngoại và công luận thế giới. Suốt hơn 60 năm qua, chưa bao giờ người ta thấy sự phản kháng mạnh mẽ như vậy đối với chế độ và đảng CSVN. Sự ra đời của Nghị Quyết 1636 do Quốc Hội Liên Hiệp Âu Châu thông qua ngày 3-10-2008 mới rồi để đề cao vai trò của Truyền thông trong các nền Dân chủ cũng là việc gián tiếp góp phần vào sự phản đối ấy. Tất cả như làm nên một thứ kháng thể để chống lại kháng nguyên là khối ung thư CS mà nay làm nhiễm độc toàn bộ cơ thể Việt Nam. Khối ung thư gian dối và bạo lực này đã đến hồi phát tác. Nghĩa vụ chúng ta là phải cắt bỏ nó cho sớm mới hy vọng cứu cả toàn thân! Ban Biên Tập (số 61, ngày 15-10-2008) |