“Mọi
người có quyền tự do ngôn luận; quyền này bao gồm tự do tìm kiếm, tiếp
nhận và phổ biến mọi loại tin tức và ý kiến, không phân biệt ranh giới,
bằng truyền miệng, bản viết hoặc bản in, bằng hình thức nghệ thuật,
hoặc thông qua bất cứ phương tiện truyền thông đại chúng khác theo sự
lựa chọn của mình”
(Điều
19,2 Công ước Quốc tế về các quyền dân sự và chính trị, Liên Hiệp Quốc
biểu quyết năm 1966, Việt Nam xin tham gia năm 1982).
(Everyone
shall have the right to freedom of expression; this right shall include
freedom to seek, receive and impart information and ideas of all kinds,
regardless of frontiers, either orally, in writing or in print, in the
form of art, or through any other media of his choice.)
|
D I Ễ N Đ À N Toàn
cầu hóa Dân chủ ! Từ trên núi thiêng Olympus, các vị thần hiện chú tâm theo dõi ngọn đuốc thiêng đang chạy vòng khắp địa cầu, trên một lộ trình dài nhất lịch sử Thế vận hội (TVH). Người băn khoăn nhất chính là Apollo, vị thần của mặt trời, ánh sáng, thể thao và nghệ thuật. Ngọn lửa đỏ và ánh sáng trắng mà cây đuốc thiêng và cờ thế vận nhận từ ngài nay đang bị lâm nguy! Màu đen u ám trên một lá cờ lạ với năm cái còng đã phủ bóng ngay trong ngày châm ngọn lửa thế vận 24-3-2008. Thế rồi, người ta đã chẳng coi ra gì ngọn đuốc thiêng của ngài. Thậm chí có những kẻ còn làm một ngọn đuốc song hành nữa chứ, cũng chuyền đi khắp địa cầu nhưng mang một cái tên khác hẳn, không kém đẹp đẽ và ý nghĩa: Đuốc Nhân quyền thế giới! Đang khi ngọn Đuốc Thế vận được rước qua nhiều thành phố Hy Lạp trước khi trao lại cho phái đoàn Trung Quốc (TQ) đem về Bắc Kinh, thì ngày 29-03, hàng ngàn người đã biểu tình, có kẻ nằm lăn ra đường chận xe cảnh sát, khiến lộ trình rước đuốc đã phải nhiều lần thay đổi. Đến London ngày 06-04, dân biểu tình lại gây gián đoạn cho cuộc rước bằng cách tìm kế giật ngọn đuốc từ tay một vận động viên; một số người phủ cờ Tây Tạng lại dùng một bình chữa lửa hòng dập tắt ngọn lửa. Sang Paris ngày 07-04, Đuốc Thế vận cũng lâm đại nạn. Mặc dù lực lượng cảnh sát Pháp bao quanh bảo vệ chặt chẽ, hai người trong đám biểu tình vẫn xông đến được gần ngọn lửa, một kẻ tạt nước vào, nhưng bị cảnh sát cản lại. Một nhà hoạt động cho Đảng Xanh hô lớn : “Tự do cho TQ”, kế đó tuyên bố một câu bất hủ: “Cuộc đấu Thế vận diễn ra ở một nhà tù lớn nhất thế giới là điều không thể chấp nhận !” Trong suốt cuộc rước ở thủ đô của Tuyên ngôn Nhân quyền và Dân quyền này, ngọn đuốc đã 4-5 lần bị dập tắt và phải đưa lên xe buýt tháo chạy. Tới San Francisco ngày 09-04, ngọn đuốc lại không thoát khỏi số phận bi thảm : phải đến và ra đi cách chui nhủi, khiến gần cả mấy chục ngàn người chờ biểu tình phản đối phải hậm hực ra về. Khi biết mình bị lừa, họ đã la ó phản đối, cho rằng nếu không dám rước đuốc thì chớ nên công bố là rước đuốc tại San Francisco ! Ngày 12-04, sang Buenos Aires, khi đoàn rước đuốc đi ngang qua dinh Tổng thống, toán an ninh TQ bảo vệ ngọn đuốc đã cản được ít nhất một trong nhiều quả bom nước làm bằng bong bóng do những người biểu tình phản đối ném về phía ngọn đuốc, nhằm mục đích dập tắt ngọn lửa... Song song với các cuộc biểu tình là phong trào đòi nguyên thủ các nước tẩy chay, không đến Bắc Kinh tham dự ngày khai mạc TVH. Ở Hoa Kỳ, 15 dân biểu đảng Dân Chủ và Cộng Hòa đã gửi một bức thư đến Tổng thống Bush, nêu lên các trường hợp vi phạm nhân quyền của Trung Cộng để lấy lý do. Trước đó Chủ tịch Hạ Viện Hoa Kỳ, bà Nancy Pelosi, rồi ứng cử viên tổng thống đảng Dân Chủ, nữ nghị sĩ Hillary Clinton, cũng đã kêu gọi Tổng thống Mỹ nên nghĩ đến việc tẩy chay, đừng tham dự lễ khai mạc Thế vận. Thủ Tướng Anh Quốc, Gordon Brown và Thủ tướng Ðức, Angela Merkel thì đã tuyên bố sẽ không tham gia lễ khai mạc rồi. Tổng Thống Pháp Sarkozy sẽ ngồi nhà hôm ấy nếu TQ từ chối đối thoại với Ðức Ðạt Lai Lạt Ma và trả tự do cho tù nhân chính trị. Các tổ chức tranh đấu cho nhân quyền như Ân xá Quốc tế, Phóng viên Không Biên Giới, Hoà Bình Xanh v.v... đều mạnh mẽ kêu gọi nguyên thủ các nước phải lên tiếng phản đối Trung Cộng. Hôm 11-04 mới rồi, Quốc Hội Âu Châu lại đã thông qua với đa số tuyệt đối (580 phiếu thuận, chỉ 24 phiếu chống và 54 phiếu trắng) một nghị quyết về Tây Tạng và kêu gọi các lãnh tụ thế giới tẩy chay buổi lễ khai mạc TVH, nếu chính phủ Trung cộng không chịu ngồi lại để thương thuyết với Đức Ðạt Lai Lạt Ma. Nhưng chẳng phải chỉ vì Tây Tạng mà thế giới đã lên tiếng tẩy chay TVH Bắc Kinh. Từ lâu, quốc tế đã thấy rằng ngoài việc đàn áp dân tộc Tây tạng và Uighur, nhà cầm quyền Trung Cộng còn tước đoạt mọi tự do của chính người dân TQ, tàn sát dã man giáo phái Pháp luân công, đang giam giữ khoảng 7 triệu người trong các trại cải tạo, mỗi năm xử tử hình vài ngàn người và vẫn còn cầm tù 60 công dân TQ hoạt động dân chủ đã bị bắt trong biến cố Thiên An Môn 1989 cho tới nay. Trung cộng cũng đang hỗ trợ chính quyền Quân phiệt Rangoon đàn áp nhân dân Miến, hỗ trợ chính quyền Soudan tàn sát nhân dân tại Darfur. Trung cộng đang tàm thực tại Lào và Cambodia, đang đe dọa thôn tính Đài Loan bằng vũ lực, đang thao túng Việt cộng để lấn chiếm từ từ Việt Nam, mà cụ thể gần đây nhất là cướp Hoàng Sa và Trường Sa quần đảo... Giấc mộng bá quyền, chủ nghĩa Đại Hán ngoài ra còn bao phủ toàn cầu, qua kế hoạch xây dựng một quân đội hùng mạnh nhất thế giới nhằm chiếm thế thượng phong trên đất liền lẫn biển cả, cũng như qua kế hoạch đào tạo một đội ngũ chuyên viên tin học thành thạo nhằm khống chế toàn bộ mạng lưới điện toán an ninh quốc phòng của mọi quốc gia, nhất là Hoa Kỳ !!! Có kẻ cho rằng tẩy chay TVH Bắc Kinh vì lý do nhân quyền như thế là đem chính trị vào thể thao, một điều chớ nên làm, vì thể thao đâu phải là chính trị! Nhưng nói như thế là quên rằng khi được tái lập trong thời hiện đại do bá tước Pierre de Coubertin, Tổ chức Thế vận, với đại diện của nhiều quốc gia, đã muốn gây lại truyền thống tranh đua thể thao cao đẹp có từ thời Cổ Hy Lạp (lúc ấy mọi cuộc chiến trong vùng Địa Trung Hải đều phải tạm ngưng), và qua đó góp phần vào việc đem lại một thế giới an bình và sự hòa đồng giữa các dân tộc. Vì vậy, Hiến Chương của TVH (bản mới nhất có hiệu lực từ ngày 7-7-2007 gồm 5 chương và 59 điều) đã chỉ rõ mục tiêu trong điều 2 như sau : “Thể thao phải được xử dụng để tạo nên một xã hội an bình, nhằm bảo toàn Nhân phẩm”. Như thế, việc đề cao Nhân quyền đã đương nhiên nằm trong khuôn khổ và ý nghĩa các hoạt động của TVH rồi. Do đó, thật mỉa mai và mâu thuẫn khi TVH lại diễn ra tại những quốc gia nổi tiếng về đàn áp nhân quyền, cấm đoán tự do dân chủ. TVH quảng cáo cho chủ nghĩa Quốc xã tại Berlin năm 1939 và TVH được tổ chức tại Moscow năm 1980 bởi một nước vừa xâm chiếm Afghanistan đã chẳng bị kịch liệt tẩy chay đó sao ? Dù muốn dù không, các hoạt động của TVH, vốn quy tụ hầu hết mọi quốc gia thuộc nhiều chính thể, đương nhiên đã đượm màu sắc chính trị và cần phải mang tính cách chính trị đúng nghĩa (nơi đăng cai tổ chức phải có một nền cai trị minh chính). Thành ra, luận điệu cho rằng trong TVH, cần tách Chính trị ra khỏi Thể thao là ngụy biện, là không tưởng, là chứng tỏ sự kém hiểu biết hoặc có dụng ý trục lợi, bởi lẽ TVH Bắc Kinh tới đây đang được nhà cầm quyền Trung Cộng chính trị hóa một cách triệt để theo chiều hướng xấu xa : quảng cáo cho một chế độ đang đạt những thành tích kinh tế và sự ổn định xã hội bằng cách đàn áp nhân dân, bóc lột quần chúng, tàn phá môi sinh, hỗ trợ khủng bố, hăm doạ và thôn tính các nước láng giềng, nuôi ý đồ thống trị cả hoàn vũ... Những cuộc phá rối nhằm ngăn cản cuộc rước Đuốc Thế vận năm nay để phản đối những hành động vi phạm nhân quyền của TQ chẳng phải là những hành vi bạo động bất hợp pháp của nhóm Tây Tạng ly khai và những kẻ ủng hộ họ như TQ đã cáo buộc. Vì như nói trên, đây không phải là lần đầu mà TVH bị tẩy chay, nhưng việc cuộc rước Đuốc Thế vận Bắc Kinh bị công khai phá rối và ngăn cản là một hiện tượng mới của cuộc vận động tự do dân chủ đang trên đường khai triển với quy mô toàn cầu. Hiện tượng này là hình thức biểu hiện trực tiếp của một thứ tự do dân chủ mới chẳng còn phân biệt biên giới quốc gia nữa (Thật ý nghĩa việc Phóng viên Không biên giới là tổ chức đầu tiên đề xuất và tích cực hành động tẩy chay TVH). Người ta thấy đã xuất hiện một sự liên đới rất tự nhiên giữa dân chúng của một cộng đồng nhân loại với ý chí rõ rệt bác bỏ độc tài bất kể dưới hình thức nào, từ nguồn gốc nào. Việc chống phá cuộc rước đuốc Thế Vận Bắc Kinh không phải là một hành vi bất hợp pháp mà là một ứng xử phù hợp với luật quốc tế về nhân quyền mà chính TQ có nghĩa vụ phải tôn trọng. Do đó phải đánh giá cao những sự cố ở Hy Lạp, Luân Đôn, Paris, San Francisco, Buenos Aires và tới đây tại Canberra, Sài Gòn... nhằm phản đối hành động đàn áp tàn bạo nhân dịp một bá quyền độc tài phô trương quyền lực như là những ứng xử có trình độ văn hóa tiên tiến, có tầm chính trị tiến bộ và có cơ sở pháp lý vững chắc. Phải nhiệt liệt chào đón cả Ðuốc Nhân quyền -ngọn đuốc tỏa sáng phương châm “Olympics và tội ác chống nhân loại không thể cùng tồn tại ở TQ”- vốn cũng được thắp lên, được đưa qua 29 quốc gia, được tiếp rước tại 150 thành phố trên khắp thế giới. Phải nhân cơ hội này làm cho nhà cầm quyền Trung cộng thấy rằng cuộc đàn áp tàn bạo của Bắc Kinh chà đạp lên văn hóa đặc thù của Tây Tạng, dày xéo lên nhân quyền của dân Tây Tạng, giết hại hàng trăm con người vô tội mà đất đai cũng như cuộc sống bị ngang nhiên xâm lấn thì nhân loại thời đại mới không thể không nghiêm khắc lên án. Huống hồ chính Bắc Kinh một khi đã ký tham gia hai Công ước quốc tế 1966 về nhân quyền thì ắt có nghĩa vụ sử sự một cách phù hợp với các quy phạm của hai văn bản pháp lý quốc tế ấy. Việc một nhà cầm quyền độc tài đang lôi kéo cả khối dân khổng lồ của mình vào kế hoạch chà đạp những quyền chính trị, văn hóa, kinh tế, lãnh thổ của sắc dân thiểu số nội biên cương và của các tiểu quốc ngoại biên cương là điều mà luật nhân quyền quốc tế, luật của nhân loại văn minh, không thể nào chấp nhận được (theo luật sư Trần Thanh Hiệp). Ngọn
đuốc Thế vận sẽ “được” rước qua Sài Gòn hôm 29-04 tới, áp ngày Việt
cộng miền Bắc hoàn thành cuộc xâm chiếm miền Nam nhờ sự trợ lực nhiệt
tình của Trung Cộng, và giữa bối cảnh Trung Cộng vừa xâm chiếm thêm
hai phần thân thể của Tổ quốc. Lẽ ra, Cộng đảng Việt phải thấy đây
là cơ hội để cùng nhân dân bày tỏ chủ quyền và cùng thế giới đề cao
nhân quyền. Thế nhưng tâm hồn nô lệ đàn anh và tâm địa vô tổ quốc
đã khiến họ mù quáng, tạo dịp cho kẻ thù phô trương thanh thế, bày
tỏ bá quyền, ra tay thị uy trên cả đất nước. Vậy thì lý gì dân tộc
Việt Nam lại không đứng lên tẩy chay cuộc rước đuốc Thế vận ô nhục
này và và tẩy xóa cái chế độ tam vô tai hại này?
|