Mọi người có quyền tự do ngôn luận; quyền này bao gồm tự do tìm kiếm, tiếp nhận và phổ biến mọi loại tin tức và ý kiến, không phân biệt ranh giới, bằng truyền miệng, bản viết hoặc bản in, bằng hình thức nghệ thuật, hoặc thông qua bất cứ phương tiện truyền thông đại chúng khác theo sự lựa chọn của mình (Điều 19,2 Công ước Quốc tế về các quyền dân sự và chính trị, Liên Hiệp Quốc biểu quyết năm 1966, Việt Nam xin tham gia năm 1982). (Everyone shall have the right to freedom of expression; this right shall include freedom to seek, receive and impart information and ideas of all kinds, regardless of frontiers, either orally, in writing or in print, in the form of art, or through any other media of his choice.)

D I Ễ N   Đ À N

THƯ NGỎ
Kính gởi: Hội Ðồng Giám Mục Công Giáo tại Việt Nam
San Jose, California - Hoa Kỳ, tuần thứ 2 Mùa Chay 2007

Kính thưa Quý Ðức Cha,

Tượng Đức Mẹ Sầu Bi tại Giáo Xứ Đồng Đinh, tỉnh Ninh Bình đã bị nhà cầm quyền cộng sản đập phá dã man, ngày 29-1-2007.

Chúa Giêsu chết rồi mà còn bị đánh giập xương ống chân


Đầu Đức Mẹ bị đập nát !


Đầu tượng Chúa Giêsu bị chém


Đức Mẹ bị chặt mất tay trái


Tượng Đức Mẹ Sầu Bi (Pieta) trước khi bị tàn phá bởi Việt Cộng

Con chỉ là một giáo dân tầm thường, trình độ giáo lý cũng tầm thường, và dĩ nhiên cũng rất nhiều tội lỗi như bao nhiêu giáo dân khác. Nhưng trước những sự kiện xảy ra ở quê nhà những năm gần đây, nhất là những ngày gần đây khiến con rất bức xúc. Do đó, sau khi đã tự hỏi mình, cầu nguyện với Chúa và Mẹ La Vang, con thấy con có bổn phận viết bức thư này gởi đến nhị vị Hồng Y, 3 vị Tổng Giám Mục và các Giám Mục trong Hội Ðồng Giám Mục Công Giáo tại Việt Nam . Tự hỏi mình chỉ là một giáo dân tầm thường, chỉ là một con chiên sao con lại có thể gởi thư lên các Ðức Cha trình bày những điều liên quan đến cách hành xử của các Ðức Cha là những chủ chăn đã được Chúa chọn, e phạm thượng chăng? Nhưng con lại nghĩ: mỗi người, trong đó có con đều đã được Chúa Giê Su đổ máu và mạng sống ra để cứu chuộc, và mỗi người đều có bổn phận nói lên sự thật, vì Chúa Giê Su nói Ngài LÀ SỰ THẬT.

Hơn nữa, có những sự việc cần làm mà Thầy Tư Tế không làm, người Sa ma ri làm cũng được Chúa chấp nhận và khuyến khích. Vì vậy, con lấy lý trí của một kẻ bình thường, và những gì con học được từ giáo lý của Giáo Hội, mà suy nghĩ và nhận thấy mình phải viết thư này. Con cũng đã nhiều lần cầu nguyện tha thiết với Chúa, nhất là với Mẹ Maira, Mẹ La Vang cho các Chủ Chăn của Chúa ở Việt Nam hành xử như là một Chúa Giê Su thứ 2, và con đã nhớ lại câu “hãy cầu nguyện như mọi sự tùy thuộc vào sự cầu nguyện, đồng thời cũng làm việc như mọi sự đều tùy thuộc vào việc làm”.

Thưa các Ðức Cha,
Ngày xưa, Chúa Giê Su đã xua đuổi những kẻ buôn bán ra khỏi Ðền Thờ vì “nhà Cha ta là nơi cầu nguyện”. Thế mà ngày nay, Ðức Tổng Giám Mục Nguyễn Như Thể chấp nhận để cho Cộng Sản biến Nhà Chúa, nơi thờ phượng Chúa thành nhà tù, giam cầm một thừa tác viên linh mục của mình. Nhiều người, lương cũng như giáo đã căn cứ vào cách hành xử của Chúa và của Ðức Tổng để cho rằng Ðức Tổng đã không còn là Ðức Tổng nữa. Con cũng nghĩ như vậy. Ngoài ra, dù là một người ngoài công giáo bị bức hiếp, Ðức Tổng cũng có bổn phận binh vực họ, đằng này, một linh mục thuộc quyền, bị đối xử tàn tệ trước mắt Ðức Tổng, thế mà Ðức Tổng vẫn không có một lời nói công đạo, giáo dân cũng như các công dân Việt Nam khác rất bức xúc, và phê bình, chắc Chúa cũng đồng ý với họ là Ðức Tổng đã không có đủ can đảm để có thái độ cần có của một Chủ Chăn. Ðức Tổng cũng thừa biết rằng, không cho Cộng Sản biến Nhà Chúa thành nhà tù, binh vực kẻ bị áp bức là làm chính trị (để đoạt uy quyền), như vậy chỉ có cách giải thích là Ðức Tổng đã sợ Cộng Sản, hay sợ bị mất những đặc ân mà không dám nói lên những điều mà một chủ chăn phải nói. Vị chủ chăn của chúng con đã giao chiên cho sói! Bao nhiêu năm qua, linh mục Huỳnh Công Minh, một đảng viên Cộng Sản ở Pháp từ trước năm 1975. Sau năm 1975, Việt Cộng đã cho linh mục Huỳnh Công Minh vào quốc hội, vị linh mục này cũng từng công khai xác nhận đã báo cáo linh mục trong Tổng Giáo Phận với Việt Cộng. Ông ta đã ra mặt là một cán bộ Việt Cộng hơn là một linh mục. Thế mà Ðức Hồng Y Tổng Giáo Phận Saigon đã để ông ta làm Tổng Ðại Diện trọn đời, một chức vụ mà đáng lẽ Ðức Hồng Y phải giao cho Ðức Cha Phụ Tá. Linh mục Huỳnh Công Minh là một đảng viên Cộng Sản, phải chối bỏ Thiên Chúa khi gia nhập Ðảng, tại sao còn vác mặt vào nhà thờ và còn bước lên bàn thờ? Nhưng Ðức Hồng Y vẫn để một kẻ đã công khai bỏ đạo điều khiển cả Tổng Giáo Phận! Thánh Gioan Baotixita đã can đảm nói lời công đạo và đã bị chặt đầu. Thấy thánh bổn mạng của mình như vậy, Ðức Hồng Y sợ quá phải không?

Ở San Jose, California Hoa Kỳ, mỗi tuần con đều được nghe chương trình truyền thanh Nguồn Sống của giáo xứ St. Patrick đọc những bài giáo lý của Ðức Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt, nhưng gần nơi Ðức Tổng sống, trước mắt Ðức Tổng hàng trăm người đi khiếu kiện, kêu oan, nằm ngoài sương gió mùa Ðông, đói khát, rách rưới, lạnh lẻo, chưa bao giờ Ðức Tổng đoái thương họ, giúp đỡ hay nói một lời an ủi họ, trong khi đó thì những lời của Ðức Tổng vang vọng trên đài phát thanh: ai cho một trong những người đó một giọt nước lã cũng như cho Chúa vậy. Họ là Chúa. “Ngôn Hành Tương Phản” không phải là thái độ của những ai theo Chúa Giê Su, nhất là một vị chủ chăn trẻ tuổi như Ðức Tổng. Xin quý Ðức Cha nghĩ lại, từ thời lập quốc cho đến bây giờ, có khi nào con gái Việt Nam bị xuất khẩu làm nô lệ tình dục như thời kỳ này, thời kỳ Cộng Sản Việt Nam cai trị dân tộc và thời kỳ các Ðức Cha cai quản Giáo Hội? Có đất nước nào mà những trẻ em Việt Nam, có đứa chỉ mới 7, 8 tuổi đã phải tập tành những hành động phục vụ tình dục cho khách, 12 tuổi đã phải hành nghề mãi dâm tại Căm Bốt, có chính phủ nào mà người mình (Việt Nam) bị bày bán như những con vật ở Singapore và Mã Lai, ở Ðài Loan v.v… Chắc chắn các Ðức Cha không cho những nạn nhân này chỉ là những con vật, không đồng đẳng với các Ðức Cha hay con chiên của các Ðức Cha! Thế mà Ðức Cha vẫn nhắm mắt lại để cho Việt Cộng tiếp tục hành hạ dân tộc. Các Ðức Cha đã là những kẻ đồng lỏa vào tội ác này! Ðó là sự thật, dù là sự thật tủi nhục, nhưng con phải xác định như vậy. Nếu con nói sai, xin các Ðức Cha cho con biết, còn nếu con nói đúng thì chắc chắn những nạn nhân đó sẽ khiếu nại trước mặt Chúa về thái độ đồng lõa của các Ðức Cha. Bao nhiêu bất công, bao nhiêu tham nhũng, xảy ra hằng ngày trước mặt các Ðức Cha, báo chí của Việt Cộng cũng trích lời những lãnh đạo Cộng Sản chấp nhận những sự thật đau đớn đó. Nhưng các Ðức Cha vẫn im lặng! Các Ðức Cha vẫn nhận những bổng lộc, ân huệ của những kẻ đang đày đọa con Chúa, những quyền ưu tiên xuất ngoại, những quyền ưu tiên giao thông cho đến những bổng lộc khác mà các Ðức Cha đã được Việt Cộng ban phát ứng nghiệm vào câu “chúng đã chia áo ta và bốc thăm để lấy áo ngoài của ta”.

Con không có ý khích động để các Ðức Cha nhảy vào vòng chính trị tranh danh đoạt lợi, các Ðức Cha biết điều đó, con chỉ thấy các Ðức Cha đã đi quá sai, quá xa con đường của Chúa Giê Su. Con thấy các Ðức Cha đã nhận quá nhiều vàng của Chúa mà các Ðức Cha chẳng những không làm lợi cho Chúa, hoặc đem trả đủ số vàng cho Chúa mà các Ðức Cha còn dâng vốn vàng của Chúa cho kẻ thù của Công Lý. Có nhiều người, lương cũng như giáo tự an ủi rằng, có thể các Ðức Cha đang có một kế hoạch vẹn toàn nào đó để khi thời cơ thuận tiện sẽ lật đổ chế độ Cộng Sản, hay buộc chúng phải trở lại đường ngay nẻo lành, nhưng riêng con, con không thấy điều đó và con cũng không muốn các Ðức Cha làm điều đó, vì Giáo Hội được gọi là Công Giáo: công khai mọi chuyện, không giả dối, không âm mưu. Giáo lý không có khoản nào, điều nào nói chuyện đó, Chúa Giê Su chưa bao giờ dạy điều đó.

Chúa đã cho các Ðức Cha thấy những cảnh con Chúa bị hành hạ, đày đọa trong các trại giam, trong các vũ trường, động mãi dâm và ở ngoại quốc. Hằng ngày, hằng giờ, trên internet, trên radio, trên báo chí, và ngay cả trước mắt các Ðức Cha, cũng như Cộng sản đã công khai nhìn nhận các tội ác đang diễn ra, nhưng Cộng Sản vẫn tiếp tục các tội ác này. Các nạn nhân đang chờ đợi các Ðức Cha can thiệp để được giải thoát, hoặc ít ra cũng được một lời an ủi, vì họ còn khốn đốn hơn người giàu có cần một giọt nước của Lazaro đang ngồi trong lòng Abraham. Các Ðức Cha đã không nhỏ cho họ giọt nước đó, tức là một lời nói công đạo. Những tên Cộng Sản cũng đang chờ các Ðức Cha rao giảng lời Chúa để họ ăn năn trở lại, nhưng các Ðức Cha vẫn im lặng. Sự im lặng này là sự đồng lõa với tội ác. “Em ngươi đâu?” Chúa sẽ hỏi các Ðức Cha như vậy như Ngài đã hỏi Cain. Chúa đang chờ đợi sự U-Turn (quay lại 180 độ như lời rao giảng của Ðức Tổng Ngô Quang Kiệt trong mùa chay) của các Ðức Cha.

Có lẽ Chúa biết các Ðức Cha còn đang do dự, còn đang run sợ trước nanh vuốt Cộng Sản, hay các Ðức Cha còn muốn xuất ngoại xin tiền Việt kiều. Cho nên, Ngài đã lấy chính hình ảnh Ngài để kêu gọi các Ðức Cha U turn. Ðó là tượng Pieta đã bị Cộng Sản công khai đập bể. Cảnh tượng này đã đánh động vào lòng thương yêu Chúa của hàng ngàn người lương cũng như giáo tại địa phương. Những cuộc viếng thăm của các tầng lớp dân chúng là những lời kêu gào của chính Chúa Giê Su, xin các Ðức Cha U turn.

Trước dân tộc, trước Giáo Hội, cuộc hành trình của các Ðức Cha không phải đi về Nước Trời mà đi về phía đối nghịch, xin các Ðức Cha quay trở lại trước khi quá trễ. Thiên Chúa có thể biến những cục đá thành con cái Abraham, nhưng lúc đó, con cái thật của Abraham đi về đâu?

Tiếng kêu oán than của cả dân tộc phải sống trong bất công, tàn ác nhất trong lịch sử dân tộc Việt Nam và xã hội Việt Nam đã đi lần vào suy thoái, tội lỗi, cũng không cảm động được lòng dạ đã khô cứng của các Ðức Cha, thì nay, chính hình ảnh đau thương của Chúa (Pieta) đã bị đập bể trước mắt các Ðức Cha. Nếu lần cảnh tỉnh gần như trực tiếp này của Chúa vẫn không sao xoay chuyển được lòng dạ của các Ðức Cha, chắc chắn các Ðức Cha cũng biết lời nguyền rủa nào dân tộc dành cho các Ðức Cha, và hình phạt nào Thiên Chúa dành cho các Ðức Cha. Con cũng sợ lắm, vì có lời của Thánh Phao Lô: “Khốn cho tôi, nếu tôi không rao giảng Lời Chúa”, nên con viết thư này.

Ðang trong mùa Chay Thánh, xin các Ðức Cha xé lòng, đừng xé áo. Hãy can đảm làm một cuộc U-Turn, Chúa đang đợi các Ðức Cha. Mẹ Maria, Mẹ La Vang đang khóc lóc, đang đau đớn như khi ôm xác Con Yêu Dấu của Ngài được diễn tả trong tượng Pieta:

“Còn gì thảm khốc bằng nhìn mặt Mẹ,
Thương ôi! Cũng vì tội con đã phạm”

Con Mẹ đã chết rồi mà người ta còn đánh đập tan nát, tan nát luôn cả Mẹ!
Xin các Ðức Cha đọc lại 2 câu hát này và đừng cứng lòng nữa.
Các thánh tử đạo Việt Nam cũng đang khóc lóc, xin các Ðức Cha đừng phụ lòng tổ tiên.
Xin Chúa Thánh Thần ban ơn can đảm cho các Ðức Cha trở lại thành kẻ chăn chiên đích thực, không phải kẻ chăn thuê.

San Jose, California -Hoa Kỳ, tuần thứ 2 Mùa Chay 2007
Micae Lê Văn Ấn
Chân    thành    cảm    tạ    qúy    vị    ghé    thăm    trang    nhà    website    Tự    Do    Thông    Tin    Ngôn    Luận    cho    toàn    dân    Việt Nam

Copyright © 2006 www.tdngonluan.com/Email: tdngonluan@yahoo.com/Webmaster: legraphic@yahoo.com - All rights reserved.