TÂM
THƯ GIÁNG
SINH NĂM 2006
Chớ để Người lạnh
giá !
“Hôm
nay, một Đấng Cứu Độ đã sinh ra cho anh em trong thành Đa-vít ...
Anh em cứ dấu này mà nhận ra Người: một trẻ sơ sinh bọc tã, nằm
trong máng cỏ” (Kinh Thánh
Tân Ước, Tin Mừng theo thánh Luca chương 2, câu 12).
Kính
thưa toàn thể đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước,
Mỗi
lần ngày 25 tháng 12 đến, chúng ta lại nghe nhắc tới câu chuyện
Đức Giêsu giáng sinh trong sách Tin Mừng. Câu chuyện này vừa loan
báo một sứ điệp tình thương, làm ấm lòng người, vừa chất chứa những
nét bi thương, khiến tâm hồn chúng ta se thắt lại.
(xin
mở Loa âm thanh để nghe)
Sứ
điệp tình thương cao cả ấy chính là việc Thiên Chúa sai Con mình
xuống thế gian, làm cây cầu nối để trời và đất gặp gỡ, làm hình
ảnh của Tạo Hoá để thụ tạo dễ kiếm tìm Người, làm Đấng Cứu độ giải
thoát để phàm nhân lâm vòng sinh bệnh lão tử khỏi tuyệt vọng! Con
Thiên Chúa đã bỏ trời cao vinh quang hạnh phúc, xuống thế chia sẻ
kiếp người hèn mọn đau khổ, cho nhân loại biết “Xanh kia không thăm
thẳm tầng trên” và chúng sinh chẳng còn lẻ loi dưới thế. Người đã
đi vào trần gian để mời gọi chúng ta kính mến Thiên Chúa lẫn yêu
thương nhau hầu được thực sự hạnh phúc. Và để giúp chúng ta thực
hiện hai nghĩa vụ này một trật, Người đã tự đồng hoá với những ai
nghèo hèn, bé mọn và đau khổ, như Người đã xác nhận: “Những gì anh
em làm cho một trong các kẻ bé mọn là làm cho chính Thầy” (Tin
Mừng theo thánh Mátthêu 25,40). Sống tình yêu mở rộng như thế
là chúng ta chuẩn bị đi về cõi tình yêu hạnh phúc, vĩnh hằng, bất
diệt.
Than
ôi, vị Thiên Chúa nhập thể đã đến nhà Người, mang theo sứ điệp tình
yêu và món quà tình yêu cao cả tự trời cao, nhưng người nhà đã không
tiếp nhận! Vừa mới hạ sinh, Đức Giêsu đã phải bơ vơ trên chính quê
hương mình, chịu lạnh giá giữa lòng đồng loại, bị hất hủi ngay giữa
thân thuộc bà con. Nhà riêng chẳng có, phòng trọ cũng không. Tấm
tã mỏng và máng cỏ hôi thay cho chăn êm nệm ấm. Chiêm bái vị Chúa
tể trời đất chỉ là những mục tử khó nghèo. Diện kiến Đấng gần gũi
nhất với mỗi người lại là các đạo sĩ từ phương trời xa lạ! Buồn
hơn nữa là Đức Giêsu vẫn phải tiếp tục chịu thảm cảnh đó suốt đời
và suốt 21 thế kỷ nay, đặc biệt là ở thế kỷ 21 trên quê hương đất
Việt.
Trong
những giờ phút này đây, Chúa Cứu Thế giáng sinh đang chịu lạnh giá
nơi những kẻ sống đầu đường xó chợ, trên vỉa hè góc phố, dọc hành
lang nhà vệ sinh công cộng, dưới tán cây vườn hoa Mai Xuân Thưởng,
vì Người đã mất đất mất nhà do nơi ở mấy đời thình lình bị quy hoạch
cách mờ ám, do ruộng rẫy cha ông để lại phút chốc bị tước đoạt cách
bất công. Người đang rét run cầm cập vì mới lọt lòng mẹ đã phải
đuổi khỏi nhà bảo sanh, thoạt chào đời đã bị cấm cản y tá đến chăm
sóc, đang cơn thập tử nhất sinh đã phải tống ra khỏi bệnh viện bởi
lẽ gia đình thiếu tiền bạc và thân nhân có “tiền án”. Người đang
run lên vì đói và sợ do bị tống vào tù ngục trá hình mang tên “trường
cải huấn”, “trại bảo trợ”; do bị khoá trái cổng nhà, bị biển cấm
đầu ngõ, bị theo dõi dọc phố; do chịu thẩm vấn không ngơi nghỉ từ
sáng tới khuya, chịu giam cầm biệt tích thân nhân chẳng biết chỗ
nào; do bị đuổi khỏi sở làm, bị chận đường tiếp tế; do bị cưỡng
bức vào nhà thương điên, bị tiêm thuốc cho lú lẫn mê muội; do bị
vây chặt trùng trùng ngày đêm, bị lục soát cướp bóc đến cả miếng
cơm manh áo, đành phải doạ tự thiêu để tự vệ. Người đang chịu lạnh
giá trong những căn nhà bay mái vì gió, sập tường vì bão, nhưng
đồ cứu trợ chẳng thấy nơi đâu vì đã bị ăn chận; trong những khu
rừng lắm thú dữ, những lùm cây đầy rắn rết, những đầm lầy ngập muỗi
mòng ở vùng biên giới vì đã phải rời bỏ buôn làng, chạy trốn quê
hương do bị hăm doạ không thể sống nổi. Người đang chịu khổ, chịu
nhục trong những nhà trọ tồi tàn với đồng lương công nhân chết đói,
nơi xứ lạ quê người trong thân phận tôi đòi khổ sai hay nô lệ tình
dục....
Trong
những giờ phút này đây, Chúa Cứu Thế giáng sinh đang chịu lạnh giá
vì sự giá lạnh của biết bao tâm hồn. Tâm hồn của lắm kẻ tự xưng
là đầy tớ phục vụ nhưng cư xử như ông chủ chuyên chế, của những
kẻ mang danh “lo việc dân việc nước” nhưng chỉ “liệu việc riêng
việc nhà”, của những kẻ có trách nhiệm chăm sóc phát triển con dân
mình nhưng lại biến dân thành con nợ, coi dân như con ở, bán dân
như con vật và cầm dân như con tin; của những kẻ đang giữ chặt ghế
bằng đàn áp, gia tăng của bằng bóc lột, che tội lỗi bằng bưng bít,
giấu sai lầm bằng tô vẽ; của những kẻ đang ngồi trên luật pháp,
chà đạp luân lý, coi thường nhân phẩm, bất biết tình người; của
những kẻ bảo vệ quyền lợi ngoại bang nhưng lãng quên tình tự dân
tộc; của những kẻ chỉ ưu tư đến lợi lộc của phe nhóm bè đảng mà
vô cảm trước đại họa của quê hương giống nòi.
Trong
những giờ phút này đây, Chúa Cứu Thế giáng sinh đang chịu lạnh giá
vì sự hờ hững của biết bao tâm hồn. Tâm hồn của lắm kẻ có trách nhiệm
công bố sự thật nhưng mãi lặng im, có nghĩa vụ bênh vực lẽ phải song
vẫn kín tiếng; của lắm lãnh đạo tinh thần để kẻ dưới quyền bơ vơ vất
vưởng, mục tử chăn dắt bỏ mặc đoàn chiên cho lũ sói rừng; của lắm
con người rao giảng lòng bác ái nhưng để tha nhân chết vì đói lạnh,
tuyên bố đức công bằng nhưng chẳng ngăn chận bàn tay kẻ ác gian; của
những bậc tài trí nhưng kinh hãi trước bạo quyền, học rộng song khiếp
nhược trước cường lực; thấu suốt nguy cơ của đất nước nhưng chẳng
ra tay, biết rõ bất hạnh của đồng bào nhưng không nhập cuộc; của những
kẻ quý phái giàu sang dửng dưng đi bên cạnh bao kiếp đời khốn khổ,
ăn sung mặc sướng vô cảm đứng nhìn lắm thân phận đớn đau.
Xin
đừng để Chúa Hài đồng lạnh giá. Hãy ôm ấp Người đêm Giáng sinh hôm
nay trong vòng tay yêu thương, giữa trái tim rung cảm, với ý chí khôi
phục lại công lý cho Người, bởi vì Người đang hiện thân trong bao
nạn nhân của bất công, của bạo hành, của nô dịch đang đầy dẫy trên
đất nước bất hạnh của chúng ta. Xin đừng để Người lạnh giá trong trái
tim dửng dưng, vô cảm, khô cằn, nô lệ lòng ích kỷ và hãi sợ của chúng
ta. Xin hãy lắng nghe sứ điệp của đêm cao cả này:
Vinh
quang Thiên Chúa trên trời
Là con người sống cuộc đời tự do!
Gởi
đi từ Huế đêm 23-12-2006
Nhóm Linh mục Nguyễn Kim Điền
|