“Mọi
người có quyền tự do ngôn luận; quyền này bao gồm tự do tìm kiếm, tiếp
nhận và phổ biến mọi loại tin tức và ý kiến, không phân biệt ranh giới,
bằng truyền miệng, bản viết hoặc bản in, bằng hình thức nghệ thuật,
hoặc thông qua bất cứ phương tiện truyền thông đại chúng khác theo sự
lựa chọn của mình”
(Điều
19,2 Công ước Quốc tế về các quyền dân sự và chính trị, Liên Hiệp Quốc
biểu quyết năm 1966, Việt Nam xin tham gia năm 1982).
(Everyone
shall have the right to freedom of expression; this right shall include
freedom to seek, receive and impart information and ideas of all kinds,
regardless of frontiers, either orally, in writing or in print, in the
form of art, or through any other media of his choice.)
|
D
I Ễ N Đ À N Chí minh (từ Hán Việt) có nghĩa là rất sáng suốt. Oái oăm và mỉa mai thay, kẻ mang tên đó lại mở đầu cho một chuỗi dài mù quáng (đến tận hôm nay) nơi bản thân ông, đồng đảng ông và nơi một số thành phần trong Dân tộc. 1-
Mù quáng vì cuồng tín Tháng 6-1923, đến Moskva theo học Đại học Lao động CS Phương đông, Nguyễn Ái Quốc được đào tạo chính quy về chủ nghĩa Marx, kỹ thuật tuyên truyền lẫn khởi nghĩa vũ trang, và trở nên thành viên Đệ tam Quốc tế. Kể từ đó cho đến năm 1954, tay gián điệp mạo danh “nhà cách mạng” này đã cùng với đồng đảng làm hao tổn xương máu của hàng vạn đồng bào và tài nguyên vô số của tổ quốc để trả cái giá “giành lại độc lập cho nước” (thực chất là giành lấy độc quyền cho đảng), đang khi các quốc gia lân bang cũng đã đạt được điều đó mà hoàn toàn “miễn phí”! Nhưng độc lập ấy (cho miền Bắc) chỉ là giả hiệu, vì Hồ Chí Minh ngay sau đó đã mù quáng tròng lên dân tộc hai cái ách khác: Nga cộng và Tàu cộng. Coi Stalin và Mao là những vị thầy bất khả ngộ, chủ nghĩa Mác-Lê là con đường tốt đẹp xây dựng đất nước, sự thống lĩnh tuyệt đối của đảng CS trên phương diện chính trị, kinh tế, văn hóa là điều tối thượng, việc bành trướng chế độ xã hội chủ nghĩa cách mạng ra toàn thế giới là lý tưởng sống, Hồ Chí Minh đã tiếp tục mở ra những cuộc chiến đẫm máu khác nhắm vào Dân tộc: nào Cải cách ruộng đất giết nông gia giỏi và nhân sĩ uy tín, tàn phá đạo đức gia đình và cơ cấu làng xã, để cướp mọi tài nguyên vào tay đảng, buộc mọi nhân tâm quy về đảng; nào trấn áp hàng vạn trí thức, nghệ sĩ qua vụ “Nhân văn Giai phẩm” để chủ nghĩa Mác, tư tưởng Mao thống trị trong tâm trí giới tinh hoa của Dân tộc; nào “Giải phóng miền Nam” để chiến đấu cho LX và TQ, bành trướng chế độ CS xuống Đông Nam Á, với cái giá của hàng triệu binh lính lẫn đồng bào hai miền Bắc Nam và sự tan hoang của toàn thể đất nước. Đang khi những đồng chí của HCM ở Bắc Hàn và Đông Đức đã không dại gì mà “giải phóng”, gây tổn hại cho ruột thịt của họ tại nửa nước đang ở dưới “ách cai trị của tư bản chủ nghĩa”!! Sự mù quáng do cuồng tín vào chủ nghĩa CS, vào tình quốc tế vô sản, nhất là vào đàn anh Tàu cộng đó -từng biểu lộ qua việc ký công hàm bán nước năm 1958, việc im thin thít khi Hoàng Sa bị xâm lăng năm 1974, một phần Trường Sa bị chiếm đoạt năm 1988 (nghĩ rằng anh em giữ cho nhau và sẽ trả cho nhau)- vẫn còn tiếp tục đến hôm nay nơi hậu duệ của Hồ qua hai hiệp định nhường đất và biển cho Tàu cộng năm 1999 rồi 2000, qua việc tuân thủ triền miên khẩu hiệu “16 chữ vàng, 4 chữ tốt”, qua niềm xác tín “việc xây dựng chủ nghĩa xã hội tại nước ta sẽ thuận lợi nhờ cận kề đại quốc xã hội chủ nghĩa” (lời Nguyễn Chí Vịnh)… đang khi kẻ thù truyền kiếp này chực chờ xâm chiếm Việt Nam tự ngoài biển và ngay trong lãnh thổ. 2-
Mù quáng vì thù hận Nào
đã hết đâu. Lòng thù hận CS nay trút lên thành phần mà họ gọi là "phản
động". Hàng ngàn, thậm chí hàng vạn chiến sĩ của tự do nhân quyền,
từ phong trào phục quốc thế kỷ trước đến phong trào tranh đấu thế
kỷ nay, những tinh hoa thật sự của đất nước, đang cùng với gia đình
họ (tới tận con cháu) là đối tượng của những biện pháp trả thù đê
hèn và tàn bạo như sách nhiễu cuộc sống, phong tỏa kinh tế, bôi nhọ
thanh danh, hành hung thân thể và giam cầm tống ngục. Các tôn giáo
cũng không nằm ngoài tầm ngắm của cái chế độ vô thần, vốn luôn căm
ghét những thực thể cao cả linh thiêng và thù hận những thế lực tinh
thần dám vạch trần những sai lầm và tội ác của nó. Ngày trước chuyên
dùng bạo lực vũ khí, nay nó sử dụng bạo lực hành chánh (Pháp lệnh
và Nghị định về tín ngưỡng tôn giáo) để làm cái rọ nhốt các Giáo hội,
hầu nó mặc sức tung hoành. 3-
Mù quáng vì tham lam Bị
mọi tầng lớp nhân dân VN ngày càng đứng lên chất vấn và thậm chí đe
dọa quyền lực độc tôn của mình, ngoài việc trấn áp thô bạo các cá
nhân, tổ chức và phong trào đấu tranh, nay CS muốn chính danh hóa,
hiến pháp hóa, luật lệ hóa mãi mãi sự thống trị của mình (qua điều
4 về đảng duy nhất lãnh đạo, điều 70 về quân đội tuyệt đối trung thành
với đảng...). Cuộc lấy ý kiến về Dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992 đang
tiến hành thực chất chỉ là một cuộc cưỡng bức toàn dân đồng thuận
với cái Cương lĩnh đó của đảng. Qua đủ thứ trò gian manh và lố bịch,
hao sức và tốn thuế: nào là mạ lỵ hăm dọa mọi công dân đấu tranh đòi
biên soạn một Hiến pháp mới (Nhóm trí thức 72, Các Công dân tự do,
Hội đồng Giám mục, các Giáo hội Tin lành, Phật giáo, Hòa hảo...) qua
báo đài công cụ, dư luận viên chó săn, cán bộ đảng viên đầy tớ, trí
nô ký sinh trong các học viện và đại học... nào là đem cái đảng pháp
(tức HP giả hiệu) tới tận từng hộ dân bắt ký đồng thuận với lời hăm
dọa.... nào là khước từ đăng trên phương tiện thông tin đại chúng
các ý kiến bất đồng với đảng... nào là nói khống có tới 40-50 triệu
ý kiến đồng thuận với HP của Quốc hội. Mù quáng vì cuồng tín chủ nghĩa, vì thù hận đối nghịch, vì tham quyền hám của, đó chính là bản chất bất biến, căn bệnh khó lành của CS. Đó cũng là vấn đề khôn giải của đất nước nếu chủ nghĩa và chế độ CS không bị loại khỏi lịch sử loài người và lịch sử dân tộc. Ban
Biên Tập (số 170, ngày 01-05-2013) |