“Mọi
người có quyền tự do ngôn luận; quyền này bao gồm tự do tìm kiếm, tiếp
nhận và phổ biến mọi loại tin tức và ý kiến, không phân biệt ranh giới,
bằng truyền miệng, bản viết hoặc bản in, bằng hình thức nghệ thuật,
hoặc thông qua bất cứ phương tiện truyền thông đại chúng khác theo sự
lựa chọn của mình”(Điều
19,2 Công ước Quốc tế về các quyền dân sự và chính trị, Liên Hiệp Quốc
biểu quyết năm 1966, Việt Nam xin tham gia năm 1982).(Everyone
shall have the right to freedom of expression; this right shall include
freedom to seek, receive and impart information and ideas of all kinds,
regardless of frontiers, either orally, in writing or in print, in the
form of art, or through any other media of his choice.)
Nicolae Ceaucescu (1918-1989), tên độc tài CS
khét tiếng ngang hàng với Stalin, Mao Trạch Đông và Hồ Chí Minh, đã
làm cho Rumania thành một nhà tù ghê tởm và sống trên xương máu của
người dân. Y đã tàn phá 8.000 làng mạc để biến thành khu kinh tế giả.
Chỗ nào có địa thế tốt hoặc đất đai mầu mỡ là y xua đuổi dân làng
để cướp, giống như CSVN hiện thời. Khi Đông Đức sụp đổ, thì vào tháng
11-1989, Ceaucescu vội vã chạy cầu cứu Liên Xô nhưng đã bị Gorbachev
thẳng thừng xua đuổi. Trở về Rumania, ngày 17-12-1989, Ceaucescu ban
lệnh trục xuất Linh mục Chính thống giáo Laszo Tokes ra khỏi nước
vì ngài đã tranh đấu nhân cho quyền tại thành phố Timisoara 3 hôm
trước đó. Chính vụ trục xuất này đã tạo ra cuộc chống đối đầu tiên
của người dân. Ngày 21-12-1989 Ceaucescu tổ chức một cuộc mít-tinh
nhằm ủng hộ mình. Lúc đầu khoảng 100.000 dân chúng hồ hởi ca ngợi.
Nhưng càng lúc diễn văn của tên bạo chúa càng làm cho họ căm phẫn
với những lời lẽ dối trá lừa đảo, và họ đồng thanh hô to khẩu hiệu
chống đối. Ceaucescu lập tức ra lệnh cho công an mật vụ Securitate
nổ súng vào đám đông, giết hại nhiều người. Tuy nhiên tổng trưởng
quốc phòng Vasile Milea từ chối cho quân đội bắn vào dân chúng. Ông
liền bị Ceaucescu kết án tử hình. Chỉ 2 ngày sau, hàng ngàn người
dân tấn công dinh chủ tịch. Ceaucescu vội vã trốn thoát với vợ bằng
trực thăng. Lúc ấy công an mật vụ Securitate bắn nhau với quân đội
ngoài đường sá làm cho hàng ngàn người thiệt mạng. Tức giận vì tổng
chỉ huy Milea của họ bị giết, nên sáng ngày 25-12-1989, sau khi bắt
được vợ chồng Ceaucescu, tòa án quân đội đã kết án tử hình cả hai
lập tức vào lúc 15g chiều cùng ngày. Kết thúc thê thảm một đời bạo
chúa Cộng sản!
Hoàn cảnh của Rumania và thái độ của Ceaucescu cuối năm 1989 ấy xem
ra không khác gì hoàn cảnh của Việt Nam và thái độ của Bộ chính trị
Hà Nội hiện thời. Vẫn là sự lồng lộn điên cuồng của một con thú dữ
đã đến ngày tận mạt. Lồng lộn điên cuồng vì các vết thương gây ra
do khủng hoảng kinh tế, sụp đổ tài chánh, đánh mất lòng dân, quốc
tế chê cười, Trung Cộng chèn ép và do chia rẽ nội bộ... Sự điên cuồng
lồng lộn đó đã diễn ra thành những màn đàn áp nhân dân khốc liệt mà
hai vụ việc thời sự mới đây là thí dụ điển hình.
1- Triệt hạ Thánh giá ở Giáo xứ Đồng Chiêm:
Lần đầu tiên trong chính sách tiêu diệt tôn giáo của mình, Cộng sản
Việt Nam đã ra tay triệt hạ chính biểu tượng linh thánh nhất của Công
giáo là cây Thập giá. Triệt hạ không những bằng cách phá đổ bằng bom
mìn, nhưng còn băm nát ra cho vụn, chắc chắn trong sự điên tiết đầy
căm thù của những kẻ chỉ huy ở Hà Nội và những kẻ thực hiện tại Đồng
Chiêm. Đang khi tại tòa Khâm Sứ, linh địa Thái Hà, nhà thờ Tam Tòa
và lèn đá Bàu Sen, CS chỉ dám tháo dỡ thánh tượng và giao lại cho
Giáo hội.
Bên cạnh đó, còn có màn ném lựu đạn cay vào những giáo dân vô tội,
đánh đổ máu một số khác, đoạn vất họ lên xe, đem đi cứu chữa qua loa
rồi tống cổ khỏi bệnh viện. Vài ngày sau lại bắt bớ nhiều người về
đồn, đánh đập hành hạ, ép buộc nhận tội cách phi lý. Cùng lúc lại
đổ đá chặn đường vào làng gây cản trở sinh hoạt và đi lại; đặt chốt
canh với những gương mặt gầm ghè, hăm dọa khách hành hương; xét hỏi
giấy tờ “theo chỉ thị” cách vô luật của đủ loại công an cảnh sát;
cướp máy ảnh đánh trọng thương cả thường dân lẫn tu sĩ, người lớn
lẫn sinh viên học sinh; chõ loa vào nhà thờ để tra tấn lỗ tai và đầu
độc tâm trí từ cha sở tới bổn đạo, thậm chí trong chính giờ thánh
lễ; tiếp tục triệt hạ các cây Thập giá bằng tre, bằng gỗ do giáo dân
kiên cường dựng lại; giở trò kiểm tra hộ khẩu ban đêm cách rất thô
bỉ đối với cộng đoàn nữ tu ở Đồng Chiêm. Ngoài ra, chính Đức TGM Ngô
Quang Kiệt, nhiều linh mục và nhiều nữ tu thuộc Giáo phận Hà Nội cũng
bị vạ lây vì nạn công an khám xét, phong tỏa, hăm dọa, nạn thanh niên
côn đồ la ó phỉ báng hết sức vô liêm sỉ theo lệnh của một nhà cầm
quyền bất chấp dư luận trong nước cũng như quốc tế đang mạnh mẽ lên
án.... Quả là một cuộc tấn công dai dẳng, quy mô và tàn bạo chưa từng
thấy!
Song song đó, trên mặt trận tuyên truyền, những bồi bút văn nô từ
Thông tấn xã Việt Nam đến báo An ninh Thủ đô, Hà Nội mới, đài Truyền
hình và đài Tiếng nói Việt Nam, thậm chí đến cả Ủy ban Đoàn kết Công
giáo cũng nhảy vào cuộc. TTXVN bảo rằng người nhà nước “tiến hành
tháo dỡ cây Thánh giá” trong khi hàng trăm công an, quân đội
đã đến hiện trường dùng vũ khí, thuốc nổ để phá hủy. Báo đài vu cáo
linh mục giáo dân mới chính là bọn thủ phạm, là lũ xúc phạm!?! UBĐK
thì kêu gọi “trừng trị nghiêm khắc những kẻ lợi dụng tôn giáo”,
thậm chí còn lừa cả một trang mạng Công giáo quốc tế (CathNewsAsia)
để bênh vực cho lập trường nhà cầm quyền. Độc đáo nhất là trong cuộc
họp giao ban báo chí sáng ngày 19-01-2010 tại Hà Nội, Ban Khoa giáo
Thành ủy, đơn vị chủ trì cuộc họp, đã dùng những lời lẽ hết sức ngạo
mạn, vô văn hóa như “thằng này, thằng kia” để gọi các vị chức sắc
như Ðức TGM và các linh mục Thái Hà. Nhiều phóng viên báo đài lề phải
được mời tham dự cuộc họp đã phải thốt lên: “Không thể tưởng tượng
được đấy lại là ngôn từ của một cơ quan đảng Cộng sản”. Đúng
là những lối ứng xử cuồng điên !
2- Phiên tòa xét xử 4 nhà Dân chủ yêu nước tại Sài Gòn
Phiên tòa được gọi là xét xử “công khai” luật sư Lê Công Định, thạc
sĩ Nguyễn Tiến Trung, hai doanh nhân Trần Huỳnh Duy Thức và Lê Thăng
Long hôm 20-01 đã kết thúc nhanh chóng đến bất ngờ. Cách ứng xử của
nhà cầm quyền, với các thủ thuật đê tiện áp dụng cho phiên toà, một
lần nữa đã cho thấy sự vô liêm sỉ trâng tráo cũng như sự sợ hãi đến
điên cuồng của chế độ!
Đối với người dân trong nước thì CS phá sóng, chận đường, hăm dọa
quanh khu vực xử án. “Công an dày đặc ở khắp nơi. Thật không thể
tưởng tượng được là họ huy động toàn bộ lực lượng cho một phiên tòa
cách hùng hậu như thế. Xe chở bộ đội đặc công vũ trang ra vào rầm
rập. Thỉnh thoảng lại có mấy chiếc xe tù chạy vòng vòng thị uy. Nếu
làm một phép tính, hẳn một người đứng bên ngoài tòa sẽ hân hạnh có
từ 6 tới 8 kẻ chăm sóc; đến cả đi mua nước uống và đi wc ở công viên
bên cạnh cũng có người bám đeo và nghe dùm điện thoại. Thật không
thể nào tin được.” (lời một blogger). Phóng viên đài Á châu Tự
do thì bảo nhà nước “ứng xử như sắp có đại loạn”. Với cộng
đồng dân mạng thì CS ra sức triệt phá những trang web đứng đắn và
cập nhật tin tức nhanh nhạy như X-Café, Dân Luận, Bôxít Việt Nam,
Talawas, Chân Trời Mới… khiến nhiều trang bị tê liệt cho tới hôm nay.
Đối với giới ngoại giao, luật sư và truyền thông quốc tế thì hành
xử cách mất thể thống quốc gia như lừa gạt, cố tình cấp lộn visa,
cấm không cho vào nơi xét xử. Đối với thân nhân bị cáo thì hết sức
giới hạn số người, để dành chỗ cho hàng xóm được thuê tiền tới hầu
đề phòng sự phản đối hay sự hỗ trợ tinh thần của họ…
Công khai mà tất cả thân nhân và cơ quan báo chí truyền thông quốc
tế đều phải chứng kiến phiên xử qua màn ảnh truyền hình… Công khai
mà chánh án phiên tòa bị giấu tên, mà những đoạn bào chữa xác đáng
và hùng hồn của luật sư đều bị cắt ngang thô bạo, mà những đoạn đối
đáp và trả lời chất vấn của Trần Huỳnh Duy Thức và Lê Thăng Long đều
bị nhiễu loạn một cách khó hiểu v.v… Công khai mà báo chí trong nước
chỉ đưa tin một cách chung chung và không dám bình luận ngoài “lề
phải”, mà truyền hình nhà nước sau đó chỉ chiếu một số cảnh, cho nghe
một số lời ướm màu “nhận tội” của Nguyễn Tiến Trung và Lê Công Định
(thật ra lời luật sư Định hàm chứa một sự kết án chế độ cách hùng
hồn nhưng truyền thông ngu dốt của CS không nhận thấy!).
Sự lồng lộn điên cuồng, sự lố bịch vô liêm sỉ của chế độ lên đến đỉnh
điểm khi hội đồng xét xử nghị án chỉ có 15 phút nhưng đọc bản luận
tội dài đến 45 phút; khi phiên tòa lại kết thúc vào lúc chiều tối
thay vì kéo dài đến hôm sau để luật sư Triệu Quốc Mạnh có giờ bào
chữa cho thân chủ Trần Huỳnh Duy Thức và cho chính ông Thức hồi phục
sức khỏe mà trả lời; khi quan tòa tuyên những bản án hết sức bất công
và vô lý cho 4 con người trẻ tuổi tài cao và rất mực yêu nước thương
nòi (không nên đặt vấn đề nặng nhẹ ở đây, vì họ chẳng hề đáng bị tù
một ngày nào cả). Đặc biệt là bản án mang tính trả thù đối với doanh
nhân Trần Huỳnh Duy Thức vì thái độ bất khuất của ông: đòi thay thế
hội đồng xét xử, không nhận bất cứ tội danh nào, khẳng định mọi việc
tranh đấu của mình là chính đáng, hợp lòng dân… và theo nhiều nhà
bình luận, là vì những bài viết lâu nay của ông tố cáo sự tham nhũng
lạm quyền của viên thủ tướng CS.
Thành ra chẳng lạ gì mà Hội Ân xá Quốc tế đã nhận xét: “Phiên
tòa phô bày sự nhạo báng công lý. Phiên xử tước bỏ nhân quyền cơ bản
như thông lệ giả định là bị cáo vô tội [cho đến khi chứng minh
được là có tội], và quyền được bào chữa”; mà tòa đại sứ Hoa
Kỳ đã cho rằng “Những bản án này đi ngược lại Tuyên ngôn Nhân
quyền quốc tế, đồng thời đặt ra những câu hỏi bức thiết về sự cam
kết cải cách luật pháp và đổi mới của Việt Nam ”; mà đại sứ Đan
Mạch nói với các phóng viên: “Có những quan ngại nghiêm trọng
về toàn bộ quá trình xét xử”; mà Tổ chức Phóng viên Không biên
giới đã gọi các bản án nặng nề này là “cái giá mà những nhà hoạt
động phải trả cho hội chứng hoang tưởng của Đảng CSVN, cũng như cho
cuộc đấu đá quyền lực nội bộ trong đảng trước kỳ đại hội đảng được
tổ chức vào năm tới.”
Khi một chế độ độc tài, nhất là độc tài CS, hành xử một cách cuồng
điên, trong tức tối lồng lộn, vặn vẹo luật pháp, bất chấp công lý,
chà đạp sự thật, khinh bỉ nhân dân và coi thường quốc tế, thì chắc
chắn nó phải nhận một phản ứng ngược đến từ bên trong lẫn bên ngoài,
thì số phận như Ceaucescu đang chờ các thành viên Bộ Chính trị CSVN.
Mong rằng họ sẽ sớm tỉnh ngộ để khỏi phải dựa lưng vào tường đá, đối
mặt với nhân dân đang sôi sục căm hờn!