“Mọi
người có quyền tự do ngôn luận; quyền này bao gồm tự do tìm kiếm, tiếp
nhận và phổ biến mọi loại tin tức và ý kiến, không phân biệt ranh giới,
bằng truyền miệng, bản viết hoặc bản in, bằng hình thức nghệ thuật,
hoặc thông qua bất cứ phương tiện truyền thông đại chúng khác theo sự
lựa chọn của mình”
(Điều
19,2 Công ước Quốc tế về các quyền dân sự và chính trị, Liên Hiệp Quốc
biểu quyết năm 1966, Việt Nam xin tham gia năm 1982).
(Everyone
shall have the right to freedom of expression; this right shall include
freedom to seek, receive and impart information and ideas of all kinds,
regardless of frontiers, either orally, in writing or in print, in the
form of art, or through any other media of his choice.)
|
D I Ễ N Đ À N Hỏi
tội đảng cộng sản Việt Nam trước !!! Trong cuộc biểu tình của Cộng đồng Người Việt tự do tại Paris hôm 23-12-2007 trước sứ quán Việt cộng, một cụ già đã dõng dạc thách thức : “Các người trong tòa đại sứ Việt Cộng nghe đây: chúng tôi đến đây không phải ‘phản đối’ mà để ‘hỏi tội’ và tố cáo các người về việc nhượng biển dâng đất…. Đây là tội bán nước tày trời… Nếu các người có can đảm đối chất thì hãy ra khỏi sứ quán nói chuyện với chúng tôi... Thật sự, chúng tôi biết không bao giờ các người dám bước ra khỏi hang ổ sứ quán các người. Vậy hãy thu băng lại những lời nói của chúng tôi và chuyển về Hà Nội cho đảng CS biết là Người Việt tự do tại Paris biểu tình hôm nay không mắc mưu trò xảo trá của các người bày ra, chĩa mũi dùi chống Trung quốc để đánh lạc hướng tranh đấu của chúng tôi và để các người chạy tội việc bán đất nhường biển. Các người nghe kỹ đây: trò bịp của các người cũng như hành động bưng bít việc bán đất nhường biển trước đây chỉ che mắt được một số ít kẻ tại quốc nội…. Nhưng hôm nay, giới trẻ trong nước đã khám phá trò bỉ ổi đó và đã lên tiếng phản đối việc làm của các người!” Đúng
là những lời đầy nghĩa khí và sáng suốt. Thủ phạm chính trong vụ Hoàng
Trường Sa cũng như trong toàn bộ vụ bán đất dâng biển từ 1958 tới
nay, là đảng Cộng sản VN chứ không ai khác. Tội của tập đoàn bán nước
này xuất phát sâu xa từ chính chủ nghĩa cộng sản tam vô: vô gia đình,
vô tôn giáo và vô tổ quốc, một chủ nghĩa quái đản chủ trương xây dựng
một thế giới đại đồng trong đó mọi biên giới quốc gia đều bị xóa bỏ,
mọi ý niệm tổ quốc dân tộc đều bị coi khinh, chỉ còn lại một đảng
CS duy nhất lãnh đạo toàn thế giới với đầu não nằm ở Liên xô (theo
dự kiến ban đầu, sau đó là Trung cộng được mời làm minh chủ khi Liên
xô sụp đổ) và với các vòi bạch tuộc là những phân đảng đầy tinh thần
nô lệ tại mỗi miền mỗi nước. Tội bán nước đó cũng xuất phát từ chính
chế độ cộng sản đảng trị và toàn trị, vốn chủ trương dùng tất cả mọi
phương tiện, dù là phi nhân bất nghĩa, dù là phản dân hại nước, để
củng cố sức mạnh của đảng, hầu độc chiếm quyền lực mãi mãi và độc
hưởng quyền lợi lâu dài trên mảnh đất mà chế độ đang hoành hành. Rồi từ cái ngày ô nhục 14-09-1958 ấy, khi lịch sử và truyền thống đề kháng phương Bắc bị chính lũ tặc tử trời Nam tiêu diệt, bọn vong quốc này tiếp tục gieo tinh thần vong bản vào trong nhân dân, trước hết bằng cách in lên sách vở hai từ Tây Sa và Nam Sa của TQ thay cho từ Hoàng Sa và Trường Sa của VN, rồi cho đó là bức trường thành bảo vệ TQ vĩ đại; thứ đến bằng cách im lặng hay phản đối chiếu lệ trước việc gót giày Đại Hán nện xuống HS và TS lềnh bềnh xác của chiến sĩ Đại Việt năm 1974 rồi 1978, trước việc hải quân Bắc triều chận bắt, cướp bóc, bắn giết ngư dân Nam quốc trên chính vùng biển đất Việt từ mấy năm nay; tiếp nữa bằng cách âm thầm ký hai hiệp định lãnh thổ và lãnh hải dâng tiếp đất tổ cho bọn Bành trướng năm 1999 rồi năm 2000, âm thầm xóa sổ di tích hoàng thành Thăng Long của nhà Lý và nhà Trần là hai triều đại từng gây cho Trung Quốc thất điên bát đảo; và hiện nay là bằng cách chà đạp lòng yêu nước của bao giới đồng bào trong những ngày nhân dân sôi sục biểu tình trước hiểm họa mất đi hai tiền đồn bảo vệ an ninh và hai nguồn tài nguyên nuôi sống ở phía đông tổ quốc. Đảng CS muốn tiếp tục nô dịch nhân dân theo tinh thần nô lệ thâm căn cố đế của đảng. Mới đây, qua tiết lộ của nhà báo Bùi Tín trong bài "Quốc nạn Hoàng Sa - Trường Sa, nguồn gốc và lối ra", nhân dân VN lại biết thêm rằng quốc nạn này ngày càng trầm trọng do tình trạng kéo dài hơn 16 năm nay là thế lực bành trướng nước lớn đã cắm sâu một nhóm tay chân thân tín người Việt nằm ngay trong Cung đình cộng sản Hà Nội... Bộ chính trị hiện nay về danh nghĩa là có quyền lực cao nhất, nhưng đàng sau đó còn cái ''chính phủ MA quái" do 2 nhân vật Mười và Anh kết thành một cặp. Họ bắt đầu thần phục Thiên triều từ khi Đỗ Mười mang danh nghĩa thủ tướng cùng tổng bí thư Nguyễn Văn Linh và cố vấn Phạm Văn Đồng đến Thành Đô, thủ phủ Tứ Xuyên, để gặp và hội kiến bí mật với tổng bí thư Giang Trạch Dân và thủ tướng Lý Bằng ngày 3-9-1990.... Từ Đại hội VII đến đại hội X, từ 1991 đến 2007, bộ chính trị qua 16 năm 4 khóa vẫn bị chi phối bởi cặp bài trùng Mười Anh thân thiết cực kỳ với quân xâm lược. Sau đại hội VII, Đỗ Mười làm Tổng bí thư, Lê Đức Anh làm chủ tịch nước, quan hệ Việt Trung còn chặt hơn nữa. Mười + Anh còn mong Trung Quốc sẽ thay Liên xô làm minh chủ mới cho phong trào cộng sản quốc tế! Thứ trưởng Bộ ngoại giao CS Trần Quang Cơ, trong ''Hồi ức và suy nghĩ'' cũng cho biết các lãnh đạo cao nhất của đảng CSVN rất non nớt về chính trị trước Trung cộng, hay ''mắc lỡm'' những tay bợm già Bắc kinh, nhẹ dạ cả tin vào những kẻ đầy tham vọng bành trướng đối với đất nước. Đó cũng do tinh thần nô lệ của các đảng CS đàn em đối với các đảng CS đàn anh xưa nay. Những kẻ xưa kia từng khoe khoang hợm hĩnh là có nền ngoại giao tài giỏi, đương đầu trên bàn đàm phán với Pháp, với Mỹ cách khôn khéo cứng rắn, thì trong hơn 4 năm đàm phán với Bắc kinh lại chỉ phơi bày thái độ hèn nhát, bạc nhược. Họ bị Bắc kinh giở trò ''đánh lấn'', ngoạm từng miếng một, trước hết là khoảng 800 cây số vuông trên bộ, gồm cả Ải Nam Quan, thác Bản Dốc, núi Mã Sơn, và hơn 30 cao điểm chiến lược. Sau đó họ ngoạm miếng thứ 2 to hơn nhiều: hơn 10 ngàn cây số vuông trên biển. Đỗ Mười, Lê Đức Anh, rồi Trần Đức Lương đều đã chỉ thị cho Nguyễn Mạnh Cầm, Nguyễn Dy Niên rồi Lê Công Phụng phải thương lượng nhanh chóng, vì đã trót thề hứa với Giang Trạch Dân là hoàn tất hiệp định trên bộ trong năm 1999 và hiệp định trên biển trong năm 2000. Cách thức thương lượng do Bắc kinh quy định. Nội bộ bàn với nhau ''trên tình anh em'', không công bố nội dung từng phiên thương lượng như hồi đàm phán với Pháp và Mỹ. Nghĩa là bàn lén, đi đêm, sau lưng nhân dân, quân đội và quốc hội 2 nước. Họ sợ công luận, sợ báo chí quốc tế. Họ sợ các nhà sử học, địa lý, hải dương học chất vấn, tìm hiểu. Họ sợ các ông nghị khui chuyện. Thế là cả một lô nhà ngoại giao và nhà lãnh đạo CSVN lại chui vào bẫy bợm già bành trướng, nhẹ dạ, biếu không, dâng hiến cho nó biết bao tài sản quốc gia, mắc không biết bao nhiêu tội nặng đối với quê cha đất tổ. Nên dù có chém chừng 50 cái đầu Bộ chính trị từ khóa VII đến khóa X này cũng không hết tội (theo Bùi Tín, “Quốc nạn Hoàng Sa - Trường Sa, trách nhiệm thuộc về ai"). Tuy nhiên, lịch sử và nhân dân cũng sẽ kết tội nhiều thành phần khác nữa. Đầu tiên là "Quốc hội nước CHXHCNVN”, một cơ quan vốn phải nói lên ý nguyện của toàn dân, vì mang danh nghĩa đại diện chính thức của dân. Theo pháp lý, nó có toàn quyền ngăn chận và phản bác những ý đồ bán nước hại dân, ngay cả việc truất phế lãnh đạo CS để bảo tồn giang sơn lãnh thổ. Nhưng trước cơn nguy biến này, "Quốc hội" đã bội phản dân tộc, cam chịu làm tay sai cho Đảng. Tội đồ thứ hai là Quân đội, lực lượng đảm trách nhiệm vụ gìn giữ non sông bờ cõi chống lại ngoại xâm, bảo toàn lãnh thổ. Thế nhưng, Quân đội hiện nay lại do một số hèn tướng chỉ huy, đã nhắm mắt cúi đầu theo lệnh quan thầy là đảng, ham nhận bổng lộc, mắc lo kinh tài, tham sống sợ chết, bó tay gác súng để mặc quân thù giày xéo quê hương. Đứng trước nguy cơ mất vĩnh viễn HS và TS, “Quân đội NDVN” này vẫn bình chân như vại! Tội đồ thứ ba là Cảnh sát Công an, lực lượng giữ gìn an ninh, bảo vệ dân chúng. Nhưng trên thực tế, đây chỉ là một công cụ khủng bố, đứng ra bảo vệ đảng và nhà cầm quyền CS để trấn áp dân lành. Đau đớn và nhục nhã nhất trong mấy tuần nay là cảnh những toán “bạn dân” hằm hằm sát khí chặn đoàn biểu tình, giật băng-rôn biểu ngữ, dùng vũ khí để giải tán sinh viên hay các nhà dân chủ, lôi họ về đồn để thẩm vấn, hăm dọa, hành hung về lòng yêu nước của họ... Lịch sử và nhân dân cũng sẽ không quên kết tội vô số kẻ thuộc lực lượng lãnh đạo tinh thần của xã hội, nằm trong giới trí thức và tu hành. Ai quên được những lời hăm dọa (cho điểm xấu, đuổi khỏi trường...) giáng xuống trên các sinh viên học sinh yêu nước từ nhiều kẻ tự nhận là giáo sư, trí thức, sĩ phu nhưng tư cách còn kém cả hạng thất phu, vì trước cảnh "quốc gia hưng vong" vẫn tỏ ra vô trách nhiệm. Cái học của họ chỉ là cái học bán nước! Bên cạnh đó, quốc dân đồng bào nghiêng mình trước sĩ khí của Hòa thượng Quảng Độ qua Tuyên cáo cứu nước ngày 27-12-2007 bao nhiêu, thì càng ngao ngán trước sự im lặng của nhiều lãnh đạo tinh thần khác tới nay bấy nhiêu. Phải chăng các vị cho rằng mình là người hoạt động tôn giáo nên không xen mình vào chuyện phản kháng ngoại thù xâm lăng và nội thù bán nước vốn là việc chính trị? Phải chăng họ nghĩ rằng mình là đại diện của trời cao nên không muốn dính vào các việc dưới đất thấp? của Giáo hội nên chẳng ưa dây mình vào các việc của Xã hội? Phải chăng họ cho rằng mình là những bậc cao siêu, trông xa nhìn rộng, suy tính hơn thiệt, đoán định lâu dài, nên phải giữ lặng im, mặc cho bọn phàm phu tục tử chỉ biết ồn ào ầm ỹ trong các cuộc xuống đường hỗn loạn bát nháo ???
|