Mọi người có quyền tự do ngôn luận; quyền này bao gồm tự do tìm kiếm, tiếp nhận và phổ biến mọi loại tin tức và ý kiến, không phân biệt ranh giới, bằng truyền miệng, bản viết hoặc bản in, bằng hình thức nghệ thuật, hoặc thông qua bất cứ phương tiện truyền thông đại chúng khác theo sự lựa chọn của mình (Điều 19,2 Công ước Quốc tế về các quyền dân sự và chính trị, Liên Hiệp Quốc biểu quyết năm 1966, Việt Nam xin tham gia năm 1982). (Everyone shall have the right to freedom of expression; this right shall include freedom to seek, receive and impart information and ideas of all kinds, regardless of frontiers, either orally, in writing or in print, in the form of art, or through any other media of his choice.)

D I Ễ N   Đ À N

 Dự luật Nhân quyền, lời cảnh báo nghiêm trọng !!!
Ban Biên Tập TDNL (15.08.2007 số 33) Tiếng Nói của người dân Việt Nam đòi Quyền Tự Do Thông Tin Ngôn Luận

Sau khi xã hội đỏ phối hợp cùng xã hội đen đàn áp thô bạo dân oan khiếu kiện trong đêm kinh hoàng 18-07-2007 tại Văn phòng 2 Quốc hội CSVN, thì từ bên kia trái đất, ngày 24-07, nữ Dân biểu tiểu bang California Zoe Lofgren đã gửi đến Chủ tịch CS Nguyễn Minh Triết một bức thư phản đối mạnh mẽ: “Tôi viết thư này để bày tỏ sự thất vọng trước phản ứng của nhà cầm quyền đối với cuộc biểu tình tại thành phố Hồ Chí Minh vào ngày 18-07-2007… Là dân biểu, quan tâm sâu xa về nhân quyền cho Việt Nam, tôi quan tâm đến tin tức về cuộc đàn áp thô bạo những dân oan đã biểu tình ôn hoà… Dựa vào các nội dung trao đổi quan trọng về lãnh vực nhân quyền hồi tháng 7 khi ông Chủ tịch đến Mỹ đã thảo luận với bà Pelosi, Phát ngôn nhân Quốc Hội và nhiều dân biểu Hoa Kỳ, tôi thực sự thất vọng khi thấy nhà chức trách đã dùng vũ lực để đàn áp dân oan. Việt Nam cần phải tôn trọng hơn nữa các quyền của con người!”

Đã không biết phục thiện, dù bị một vố nặng từ chính giới Mỹ và đồng bào Việt sau chuyến Mỹ du, Nguyễn Minh Triết còn chỉ thị cho Nguyễn Tâm Chiến, đại sứ Việt Nam tại Hoa Kỳ viết thư trả lời bà dân biểu ngày 01-08-2007. Quen thói dối trá một cách bình thản, bất kể danh dự quốc gia và lòng tự trọng, hành xử như một cái “máy nói” mang dạng người, Nguyễn Tâm Chiến khẳng định hoàn toàn không có sự kiện công an đàn áp. Dân oan đã tự nguyện trở về nguyên quán sau khi các viên chức chính quyền địa phương lên ngay hiện trường, giải thích và vận động bà con chấm dứt biểu tình khiếu kiện. Tay đại sứ CS này còn cho rằng thông tin nói công an sử dụng bạo lực là thông tin dối trá, có ý đồ chống nhà nước VN. Thành thử bức thư bà Dân biểu lên án Hà Nội là thiếu cơ sở!?! Nguyễn Tâm Chiến còn trâng tráo ngụy biện rằng việc dân oan khiếu kiện mang tính “cục bộ”, do những thay đổi, chậm chạp, va vấp trong tiến trình giải quyết các “mâu thuẫn” giữa lòng xã hội Việt Nam. Vì vậy, sự kiện dân oan bị mất nhà, mất đất, bồi thường không tương xứng, phải sống cảnh đầu đường xó chợ, liên tục biểu tình từ nhiều năm nay chỉ là những chỉ dấu của một xã hội đang trong đà phát triển, chứ không phải là những biểu hiện của sự vi phạm “nhân quyền” !?!

Ngoài vụ việc vi phạm nhân quyền trầm trọng thuộc lãnh vực dân sinh xã hội nói trên mà CSVN chối bay chối biến với giọng lưỡi lấp liếm, sống sượng, không biết ngượng, cho dù bị thế giới khinh bỉ chỉ mặt, mới đây còn có một vụ vi phạm nhân quyền trầm trọng khác trên lãnh vực chính trị luật pháp. Đó là việc Quốc hội bù nhìn, “công cụ quyền lực cao nhất” của đảng, trong phiên họp hôm 25-7-2007 mới rồi, đã thản nhiên làm một việc vô tiền khoáng hậu trong lịch sử chính trị và lịch sử (các) Quốc hội thế giới: chấp thuận cho trung tướng Trương Hòa Bình, Thứ trưởng bộ Công an, đang là thành viên Uỷ ban pháp luật của Quốc hội, lãnh nhận chức vụ Chánh thẩm Tòa án Nhân dân Tối cao. Nghĩa là bây giờ, theo phân công của Đảng CS, ông Trương Hòa Bình sẽ phải làm trò phân thân như Tôn Hành Giả, để có thể có mặt ở nhiều nơi cùng một lúc. Nghĩa là, sẽ có một ông Trương Hòa Bình ngồi ở Quốc hội (thực hiện chức năng Lập Pháp), một ông Trương Hòa Bình ngồi ở bộ Công An (thực hiện chức năng Hành Pháp), và một ông Trương Hòa Bình ngồi ở Tòa án Tối cao (thực hiện chức năng Tư Pháp).

Trước đây, khi thế giới đòi hỏi nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam phải áp dụng cơ chế Tam quyền Phân lập, tức Hành Pháp, Tư Pháp, Lập Pháp phải tách rời nhau và kiểm soát nhau theo kiểu dân chủ văn minh, đảng đã chơi trò trí trá lừa gạt nhân dân và quốc tế bằng khái niệm “Tam quyền Phân công” (mà lừa được ai chứ?). Nay thì với một tân Quốc hội hoàn toàn ngoan ngoãn thuần phục, chẳng còn biết ý thức và xấu hổ (vì việc chấp thuận ông Bình đã thông qua rất nhanh, không một chất vấn, chẳng một ngần ngại của gần 5 trăm đại biểu), đảng lại chơi trò “Tam quyền Hợp nhất”, gom hết tất cả về tay nhân vật này để xem ai làm gì được ai. “Tên phản động” nào không chịu thì cứ theo dân oan mà khiếu nại mút mùa. Hóa ra một kẻ chuyên làm việc chuyên chính đàn áp, luôn cầm dùi cui và từng biên soạn những bộ luật có lợi cho đảng lẫn cho ngành, nay sẽ cầm cân nảy mực ở vị trí cao nhất của ngành tòa án. Thật là một sáng kiến chưa từng có của nền pháp chế “đỉnh cao trí tuệ” xã hội chủ nghĩa!

Nhưng ông Tân Chánh án Tối cao này có tài và đức gì cho cam! Nhiều đồng chí của ông như Bùi Xuân Sinh trong một thư tố cáo ngày 5-10-2006 gửi lên bộ Công an đã viết: “Về ông Trương Hoà Bình thì tôi khẳng định là người tài ít, cơ hội nhiều. Dựa vào hai ông trùm maphia chính trị Bùi Quốc Huy, Nguyễn Khánh Toàn mà đường quan lộ của ông Bình lên như diều gặp gió... Điều đáng ngạc nhiên là ông Trương Hoà Bình luôn khoe khoang là thạc sỹ luật, nhưng tất cả mọi người cùng công tác với ông Bình ở A25, Công an TP. Hồ Chí Minh, Viện kiểm sát TP. Hồ Chí Minh đều khẳng định ông Trương Hoà Bình chưa bao giờ học một trường Đại học chuyên ngành luật nào cả...”. Hay như lời tố cáo khác từ Thượng tá Nguyễn Văn Đô, Tổng cục III Bộ Công an trong bài “Những ngày Quốc khánh năm 2006": "Cho đến giờ, có không ít cán bộ công an vẫn đang thắc mắc chẳng hiểu vì sao đường thăng tiến của ông Trương Hoà Bình lại có thể nhanh như vậy…. Ông Trương Hoà Bình bắt đầu thoái hoá, biến chất khi trở thành "trợ lý" đắc lực cho ông Bùi Quốc Huy (nguyên Thứ trưởng Bộ Công an, đã bị xử lý trong vụ án Năm Cam), khi đó ông Bình là Cục phó A25. Chính ông Bùi Quốc Huy đã "đạo diễn" đưa ông Trương Hoà Bình về làm Phó giám đốc Công an TP. Hồ Chí Minh nhằm thao túng toàn bộ hoạt động của Công an TP. Hồ Chí Minh. Không biết có phải gần mực thì đen không, nhưng đã có rất nhiều vụ án đã bị làm "chìm xuồng", bỏ lọt tội phạm..."

Đề cử một nhân vật i-tờ về luật pháp, lại bị nghi ngờ về tư cách đạo đức, vào chức vụ cầm cân nảy mực cho toàn thể bộ máy cai trị, vào một lãnh vực hết sức quan trọng và phức tạp mà trong quá khứ đã xảy ra biết bao oan sai, bất công, tiêu cực, rõ ràng là đảng CS vừa coi thường đội ngũ thẩm phán các cấp, vừa coi thường gần 5 năm đại biểu Quốc hội, vừa coi nhẹ nền công lý quốc gia với bao thân phận con người vô phúc “đáo tụng đình” trong thời gian tới. Đây là một sự vi phạm nhân quyền rất trầm trọng trên lãnh vực chính trị luật pháp với nhiều di họa trên lãnh vực dân sinh xã hội. Đang khi ấy thì những “đại biểu nhân dân” vẫn ngồi trơ mắt ếch, hàng chục ngàn thẩm phán các cấp vẫn đứng im thin thít! Chuyện cử quan toà tối cao như thế khiến mọi người đều hiểu từ đây tai họa bất công và oan trái sẽ tiếp tục giáng xuống bất kỳ ai, như đã giáng xuống trên hàng vạn con người, nhất là hàng loạt các nhà đấu tranh dân chủ trong mọi lãnh vực suốt thời gian qua.

Và đó chính là ý nghĩa của Dự luật Nhân quyền mà hôm 19-07-2007, dân biểu Christopher Smith, với sự đồng bảo trợ của các dân biểu Ros-Lehtinen, Wolf, Royce, Zoe Lofgren, Al Green, Sali, Rohrabacher, Loretta Sanchez và Tom Davis, đã đưa vào Hạ Viện Dự luật Nhân Quyền cho Việt Nam năm 2007, dưới mã số HR 3096 và nó đã được Uỷ ban Ngoại giao đồng thanh thông qua ngày 31-07-2007. Đây là Dự luật đưa ra biện pháp chế tài đối với Hà Nội nếu như họ không thực tâm cải thiện tình trạng nhân quyền ở Việt Nam.

Dự luật này, ở “Phần 2. Những phát hiện” (Section 2. Findings) đã viết: “(4) Việt Nam vẫn là một quốc gia độc đảng, được cai trị và kiểm soát bởi đảng CSVN, vốn tiếp tục phủ nhận quyền của các công dân là thay đổi chính phủ của họ”; “(5) Mặc dù trong mấy năm gần đây, Quốc hội VN đã đóng một vai trò tích cực dần là làm một diễn đàn nêu bật các mối quan tâm địa phương, nạn tham nhũng và sự kém năng lực, Quốc nội này vẫn lệ thuộc sự điều khiển của đảng CSVN và đảng CSVN vẫn tiếp tục kiểm soát việc tuyển chọn các ứng viên trong các cuộc bầu cử cấp quốc gia và cấp địa phương”; “(13) Quốc hội (HK) đã thông qua nhiều nghị quyết kết án các lạm dụng nhân quyền tại Việt Nam, để cho thấy rằng dù đã có sự mở rộng các quan hệ với Chính quyền VN, điều ấy vẫn không được lý giải như là một sự tán thành những vi phạm nghiêm trọng và liên tục đối với các nhân quyền cơ bản tại Việt Nam”

Trong cuộc thảo luận ở Ủy Ban Ngoại Giao, Dân Biểu Christ Smith đã cho biết: sau khi Chính Quyền Việt Nam tuyên bố đang tiến triển theo chiều hướng mới thì họ lập tức truy lùng và bắt bớ một số người thuộc thành phần ưu tú nhất, có khả năng và can đảm nhất, cả nam lẫn nữ (Dự luật minh danh một loạt ở số 7 và 8 phần II), những người đã lên tiếng về vấn đề nhân quyền, để bỏ tù họ. Hành động đàn áp thô bạo này không thể chấp nhận. Những con người ấy phần lớn có liên hệ với một văn bản lịch sử mà ông Smith đã trình bày với các đồng viện như sau: "Hồi năm ngoái, một Tuyên ngôn nhân quyền đã được nhiều nhà dân chủ hàng đầu tại Việt Nam ký tên. Tuyên ngôn đó chứa đựng nhiều hy vọng về nhân ái lẫn quyền làm người và những nguyện vọng cho đất nước Việt Nam. Tất cả đã đồng ý với những phương pháp ôn hoà được trình bày rõ ràng là sự đổi mới phải được đạt đến qua các tiến trình dân chủ. Danh sách (ký tên) đó đã trở thành một "bảng phong thần" được Nhà nước Việt Nam dùng để lôi ra và bỏ tù từng người một".

Thành thử Dự luật HR 3096 này nhằm cảnh cáo nhà cầm quyền CS Việt Nam rằng con đường vi phạm nhân quyền sẽ đưa tới một số biện pháp bị trừng phạt. Dự luật sẽ cấm tăng viện trợ phi nhân đạo cho Việt Nam trong lúc này, trừ khi có những tiến triển cụ thể từ phía CSVN như trả tự do cho những tù nhân chính trị hay tôn giáo, tôn trọng quyền tự do tôn giáo, trả lại tài sản cho người dân, cho người dân được tự do đến với những chương trình tỵ nạn, tôn trọng nhân quyền của những người thiểu số và có những biện pháp thích ứng để chấm dứt tệ nạn buôn người…

Đây là một lời cảnh báo nghiêm trọng mà Hà Nội sớm muộn gì cũng phải xét đến một cách nghiêm túc, nhất là khi thấy hầu bao của mình bị phương hại và thấy rằng việc mù quáng ra sức xây dựng một nền dân chủ độc đảng chưa từng thấy trên hoàn vũ và việc cố chấp nghĩ rằng chế độ độc đảng của mình vẫn có khả năng hoà nhập được với thế giới dân chủ văn minh chỉ là một ảo vọng vĩ đại, một huyễn tưởng ngông cuồng !!!

www.TDNgonLuan.com hoan nghênh ý kiến đóng góp của qúy vị độc giả. Xin email về: tdngonluan@yahoo.com hay type vào hộp Ý Kiến/Comment Box ở dưới đây và nhấn vào nút "Submit" để gởi đi. Trân trọng:

TÊN, HỌ / NAME:  
 E M A I L:  

Ý KIẾN /  COMMENT:  

Trở về trang chính

Chân    thành    cảm    tạ    qúy    vị    ghé    thăm    trang    nhà    website    Tự    Do    Thông    Tin    Ngôn    Luận    cho    toàn    dân    Việt Nam

Copyright © 2007 www.tdngonluan.com/Email: tdngonluan@yahoo.com/Webmaster: legraphic@yahoo.com - All rights reserved.