ĐẢNG
LƯU MANH, CHÍNH QUYỀN CÔN ĐỒ
Trần
Nhu (01.10.2006)
ĐCSVN
rõ ràng là một tổ chức lưu manh
“chuyên nghiệp”, và nhà nước CHXHCNVN
là một công cụ đắc lực của bọn lưu manh.
Đây
là một sự thực, không thể dùng một danh từ nào thích hợp hơn. Vì rằng
những thủ đoạn dối trá lưu manh đã đựơc Đảng Cộng Sản VN thực hiện
suốt trong 6 thập niên qua, và hiện tại nó đang diễn ra công khai
hàng ngày, hàng giờ ở Việt Nam, giữa công an của chính phủ và nhân
dân. Chính phủ tổ chức những nhóm khủng bố, bắt cóc công dân của nước
mình. Công an, đột nhập vào nhà dân khám xét lục lội, thu giữ hiện
vật của họ mà không cần lệnh của tòa án. Công an muốn bắt ai cứ việc
dán nhãn hiệu: “phản động”, “gián điệp”, “khủng bố”, nên những công
dân vô tội, cứ bị hành hung, đánh đập. Người dân không có vũ khí trong
tay, không đánh trả lại được. Khi bị lăng mạ, họ không nói lại được.
Ngay cả đến việc nộp thỉnh nguyện ôn hòa cho quyền được giữ niềm tin
tôn giáo của họ, họ cũng không được yên. Đây là trường hợp cụ Nguyễn
Thị Thu, tu sĩ Trần Văn Út, Phật Giáo Hòa Hảo, Mục sư Nguyễn Công
Chính, BS Phạm Hồng Sơn v.v...
Chính phủ đã điều động hàng trung đội công an, đựơc trang bị đến tận
răng để bao vây và thường xuyên sách nhiễu cụ già trên 80 tuổi như
trường hợp Hòa Thựơng Thích Quảng Độ, Hòa Thượng Thích Huyền Quang,
ông Hoàng Minh Chính v.v... Trên quả địa cầu này, có nhà nước nào
mà lại dùng thư nặc danh, truyền đơn năm lần bẩy lượt để bôi nhọ tư
cách một công dân? Công an Thừa Thiên Huế đã huy động một lực lượng
công an đông đảo, rình rập theo dõi sát cô Hoàng Thị Đào nhỏ bé. Cô
Thanh Thủy đã kể lại trường hợp của cô như sau :
“Bỏ
cả tháng trời theo dõi, vây bắt tôi, đêm 2-9, công an đã thành công
mỹ mãn. Đó chính là kết quả phối hợp vô cùng nhịp nhàng ăn cánh giữa
công an bộ và công an cấp cơ sở - phường Đức Giang. Theo chính lời
ông trưởng đồn Nguyễn Bỉnh Khiêm kể lại : Phải huy động hết lực lượng
của đồn, từ trẻ đến già, gần cả tháng trời đeo bám 24/24 tiếng, nên
niềm ao ước bấy lâu, nay mới thoả nỗi chờ mong....”
Họ tưởng bắt được phần tử nguy hiểm (chuyên tiếp tay cho dân oan
nổi loạn) rồi tổ chức khám nhà, thu giữ các phương tiện làm việc,
từ sổ ghi chép, máy điện toán, máy ghi âm, sổ USB, tài liệu rút trên
mạng, đơn thư của dân oan. Rồi “công an đảng ta được quyền kê cao
gối dưới đầu mà ngủ, mơ những giấc mơ tiên tri về sự bất diệt của
chủ nghĩa cộng sản, về cái nghề mật vụ, theo đóm ăn tàn, theo voi
hít bã mía, theo các ông chủ độc tài, ăn bẩn để hưởng chút cơm thừa,
canh cặn, làm không theo luật mà lại được thưởng cao tót vời này...
ai ngờ tất cả vẫn nguyên như cũ.”
Sau mỗi bước đi của cả 4 thành viên trong gia đình tôi, đặc biệt là
hai vợ chồng tôi- luôn có những tên tay sai lì lợm đeo bám. Chúng
bắt tôi hàng chục ngày lên đồn trình diện từ 7 giờ sáng đến 6 giờ
tối, kể cả thứ 7 và chủ nhật, theo kiểu: "Vừa là kẻ thù, vừa
là anh em." Thất là bộ mặt đểu giả, vi phạm trắng trợn luật pháp,
nhân quyền của nhà nước cộng sản xã hội chủ nghĩa Việt Nam, đứng đầu
là bộ công an!
Như một sự cộng hưởng, sau thông tin tôi bị bắt đăng ở VNN-news (Việt
Nam News Network) thì có một số tờ báo như Việt Báo, Nam Úc tuần báo,
Dân lên tiếng về việc này. Việc tôi bị xách nhiễu lần 2, khi vào mạng
internet tại quán cà phê nét công cộng tại khu vực trường Cao Đẳng
Ngân Hàng, và việc tôi dù trong vòng vây trùng trùng điệp điệp của
công an cộng sản cả ban đêm lẫn ban ngày, vẫn trả lời phỏng vấn RFA,
rồi anh Trần Khải viết bài, gọi tôi bằng cái tên vô cùng ưu ái: "Người
của dân oan" v.v đã khiến đám slôchome nội hoá vô cùng tức
tối!
Đây
là điều sỉ nhục nhất đối với một chính quyền. Nhưng những người lãnh
đạo đảng CS vẫn trơ trơ.
Những chuyện bại hoại như trên ai cũng biết cả rồi. Người viết muốn
đề cập đến các vụ lừa đảo, dối trá lớn nhất trong lịch sử của ĐCSVN,
và những việc làm phi pháp của họ.
Trứoc hết là vấn đề lấy ngân quỹ quốc gia để xây dựng các trụ sở đảng...
Nó lù lù trơ trơ trước mặt mọi người dân lâu quá! Khiến cho dân không
thấy đó là việc làm sai quấy, và cứ để cho ĐCS tiếp tục làm những
việc sai quấy tự nhiên.
Việc lấy công quỹ nhà nước ra để xây dựng hệ thống trường Đảng trung
cấp, cao cấp đào tạo đảng viên. Các học viện chuyên giảng dậy về chủ
nghĩa Marx-Lénine, về triết học Macxit. Kinh tế học Macxit lịch sử
Đảng CS. Và xây dựng các trụ sở đảng, tụ họp, thờ cúng Marx-Lenine
mà không cần xin phép ai là một việc làm cổ kim chưa hề có. Hiện nay
64 tỉnh thành đến quận huyện, đều có xây dựng trụ sở đảng rất nguy
nga đồ xộ. Bọn chúng lấy tiền của ở đâu ra xây dựng?
Giả sử các đảng phái chính trị khác như Quốc Dân Đảng, Đại Việt, Dân
Chủ v.v... muốn xây dựng trụ sở Đảng, hoặc các tín đồ tôn giáo muốn
xây dựng nhà thờ, xây chùa, xây trường đào tạo tu sĩ..., họ có thể
tự động muốn xây đâu cũng được, mà không cần xin phép chính quyền,
có được không? Hoặc giả họ cũng cứ tự tiện rút tiền ở ngân quỹ nhà
nước ra xây trụ sở đảng. Xây trường để đào tạo đảng viên... hay xây
nhà thờ, xây chùa, xây trường đào tạo tăng ni được không? Hay trước
hết họ phải đệ đơn xin phép chính quyền? Các tín đồ tôn giáo phải
tự nguyện đóng góp công của để xây dựng. Dù ở quốc gia nào, thời nào
thì các tổ chức cũng phải tuân theo luật pháp. Chỉ có Đảng CSVN là
tự tung, tự tác... Họ không thể là cái gì đó ngoài lề. Vậy hãy để
cho Đảng CSVN tự trang trải, mọi chi phí cho hoạt động của mình.
Vì xét rằng, về bản chất, thì các đảng phái, hoặc các tôn giáo đều
là những tổ chức quần chúng “tự nguyện” tự quản và tự lo “tài chánh”.
Chứ hà cớ gì mà tất cả đảng CS đổ lên đầu dân?
Vì xét rằng việc xây dựng trường Đảng, xây trụ sở Đảng, xây học viện
Marx-Lenin, đến việc xây lăng lãnh tụ, nói cho cùng nó cũng chỉ là
một hình thức tôn giáo, mà đảng CSVN là một thứ tà giáo lưu manh.
Ai mang thứ tôn giáo quái ác này truyền vào Việt Nam?
Bây giờ nhiều người mới khám phá ra sự thật. Một tên du thử du thực
người gốc Nghệ An, bố y có tiền án xấu, cuộc sống túng quẫn. Y bỏ
quê hương đi làm bồi trên một chiếc tầu của người Pháp, đến Paris,
đánh giầy bán báo một thời gian... rồi y sang Nga, qua Tầu làm nhân
viên cho một công ty khai thác khổ phần thuộc địa kiểu mới (Đệ tam
quốc tế). Y được chọn làm nhân viên trong Bộ Truyền Giáo Mác-Lenin
ở Châu Á... , thành lập các chi bộ Đảng CS ở Thái Lan và Miến Điện...
Khi có cơ hội về nứơc y qui tụ được một số phần tử bất hảo, thành
lập ĐCS Đông Dương tự xưng là đệ nhất (Trưởng Lão).
Vì lợi ích của Quốc Tế CS, y rất hăng say bài trừ các tôn giáo khác...
Muốn thay đổi tín ngưỡng của mấy chục triệu dân, bắt họ từ bỏ niềm
tin tôn giáo truyền thống đạo đức hàng mấy ngàn năm để chấp nhận một
tôn giáo mới, tất nhiên y phải hành xử với dân một cách cực kỳ tàn
bạo, như kiểu Hối Giáo chinh phục dân ngoại đạo: Bắt đối thủ của họ
phải lựa chọn mấy điều:
“Dâng tài sản cho đảng, thừa nhận Marx-Lenin hay là chết”.
Câu hỏi cho dân và tự trả lời dứt khoát một cách tàn nhẫn.
Hồ
chí Minh được coi như quan Khâm Sai của thánh Stalin, nhận lệnh của
Thánh truyền bá nhất thần Mác cho người đời. Tín điều này đối với
các đảng viên CSVN phải tuyệt đối phục tùng. Tín điều cũng dạy không
được thỏa hiệp hoặc xem thường bất cứ lời dậy nào của Mao Chủ Tịch.
Đạo vô thần cũng đòi hỏi tín đồ tuyệt đối không được hoài nghi tranh
biện về XHCN.
Tôn giáo này, rất khắt khe, với giáo điều không chấp nhận tôn giáo
nào khác, ngoài đức tin Thánh Mác-Lenin chủ trương trước sau tiêu
diệt ngoại đạo. Vì thế HCM ngầm ra lệnh phá chùa chiền miếu mạo, bắt
các tăng ni, linh mục, đóng cửa các tiểu chủng viện đại chủng viện.
Thay vì dậy tín đồ hành “thiện”, họ lại ép tín đồ hành “ác”. Đảng
viên phải thay đổi bản thân mình. Từ con người Việt Nam trở thành
con người XHCN, nghĩa là làm điều ác một cách tự nhiên. Sống đúng
theo lời dậy trong thánh kinh “đấu tranh giai cấp” hết bổn phận hàng
ngày, hàng tháng hàng năm trọn đời chăm làm việc “ác” và ngoan đạo.
Theo di chúc của HCM, lúc chết đi xuống... được gặp cụ Mác-Lenin.
Tưong tự như các tôn giáo, lúc chết được lên Thiên đàng gặp Chúa,
gặp Phật ở cõi Niết Bàn.
Về hình thức cũng tựa như các tôn giáo khác. Họ xây trụ sở đảng, làm
nơi tụ họp các tín đồ thờ cúng Các Mác Lenin, và các vị giáo chủ khác
như Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông bằng ảnh tượng. Các chức sắc cao
trong đạo có trưởng lão (TBT) các tăng sĩ Linh Mục, Thượng Tọa (UVBCT),
có Bí thư tỉnh ủy v.v...
Lễ kết nạp “quy y” hoặc “rửa tội” là phải tuyên thệ từ bỏ tổ tiên
ông bà... Tuyệt đối trung thành với đảng. Khi họp hành, hát Thánh
ca (Quốc Tế ca). Các ‘con thiên CS’ tập chính trị, diễn thuyết, lý
luận, ý thức hệ v.v... Có nhiều trường đào tạo tu sĩ ngoài việc học
tập lý thuyết, giáo lý trong giáo trình còn có một đề mục rất hấp
dẫn, thu hút đảng viên nhiều nhất là trường đảng trung cấp đào tạo
“lưu manh trung cấp”, cán bộ cấp tỉnh, huyện, thành... Trừơng đảng
cao cấp, và học viện Nguyễn Ái Quốc đào tạo “lưu manh chuyên nghiệp
cao cấp”. Ai tốt nghiệp sau ra làm lãnh tụ, làm cán bộ cao cấp, thả
cửa tham nhũng móc ngoặc hối lộ. Một trăm phần trăm các cấp lãnh đạo
ĐCSVN đều tốt nghiệp từ trường này.
Sự Thật
Ở miền Bắc thời HCM, những đảng viên trung kiên của đảng thấm nhuần
tận xương tủy chủ nghĩa Marx-Lenin, và tư tưởng Mao Trạch Đông. Những
câu chuyện kể cho tuổi thơ nghe về ông Stalin, bác Mao hiện lên như
thần thánh, tiên Phật. Tôn giáo Mác-Mao chiếm địa vị, độc tôn chi
phối toàn diện mọi sinh hoạt xã hội. Không có một loại tôn giáo nào
khác nữa. Không có Phật, không có Chúa, đến Tổ Tiên ông cha cũng quẳng
bỏ tuốt tuồn tuột.
Về Bài hát, ‘Đông Phương Hồng’ của Mao Trạch Đông vang vọng khắp mọi
nơi, như kinh nhật tụng hàng ngày. Từ già đến trẻ ai cũng phải đeo
huy hiệu có hình Mao Trạch Đông ở trên ngực, trong nhà thì có bàn
thờ Mao Chủ Tịch. Đảng CSVN không cưỡng lại nổi sự cám dỗ để cho người
ta thần thánh hóa các lãnh tụ Stalin, Mao khắp các nẻo đường đất nước.
Họ dựng lên những đền thờ cho những người đang sống như Mao Trạch
Đông. Đứng đầu là Hồ Chí Minh, đối với Thiên triều bắc Kinh thì hết
lòng tôn thờ, còn đối với Tổ tiên thì miệt thị khinh khi, cho người
đào mồ, phá đền thờ các vị anh hùng dân tộc (sẽ dẫn chứng cụ thể ở
bài sau).
Bạn có sống trên đất Bắc thời Hồ mới thấy dân mình bị Trung Cộng đô
hộ. Ngày xưa bọn phong kiến Tầu đô hộ Việt nam hơn một ngàn năm! Chúng
tuy chiếm được đất, nhưng không cưỡng chiếm được tinh thần văn hóa
của dân tộc ta. Thế mà thời Hồ chí Minh, từ năm 1951, miền Bắc Việt
nam chưa bị Trung Cộng chiếm đất. Nhưng đời sống tinh thần, tổ chức
xã hội đều bị “tư tưởng Mao Trạch Đông” cưỡng chiếm cả: những mầu
sắc Tầu, những chủ Tầu xuất hiện tự nhiên, lập trường giai cấp, đấu
tranh giai cấp, tính giai cấp, phát động căm thù, phát động tư tưởng,
bài trừ phong kiến v.v...
Những cuốn sách của Mao như “Bàn về Mâu Thuẫn”, “Chiến Tranh Lâu Dài”,
“Bàn về Chủ Nghĩa Mới” là những cuốc sách được in với số lượng khổng
lồ, nó tràn ngập khắp mọi nơi, từ thư viện trung ương, đến làng xa,
các cơ quan xí nghiệp, và các sinh hoạt văn nghệ đâu cũng là Tầu,
trong khi đó sách vở, Kinh điển các tôn giáo, nhất là Phật Giáo bị
thiêu hủy, và mọi hình thức thờ, cúng cha mẹ, ông bà, tổ tiên bị coi
là tàn dư của chế độ phong kiến “phải đào tận gốc, chốc tận rễ”...(1)
(Muốn hiểu tường tận vấn đề này, xin bạn đón đọc bài: Tại sao ĐCSVN
phá hoại các di tích lịch sử, và xóa bỏ nền văn hóa truyền thống?
sẽ được phổ biến.)
Dù đứng ở góc cạnh nào để quan sát, và thẩm định một cách khoa học,
người ta cũng nhận thấy ĐCSVN rõ ràng là một tổ chức (lưu
manh chuyên nghiệp), bất nhân nhất. Bởi vì nó tập hợp các phần tử
tiêu cực thối rữa bên dưới đáy của xã hội cũ: Đánh giầy,
làm bồi, bán báo, hoạn lợn, kẻ ghi xe hỏa, đám anh chị... ở đâu đó
đều được cách mạng vô sản lôi cuốn vào phong trào. Đường lối của nó
là “lừa phỉnh – dối trá”...
Có thể nói trong lịch sử cổ kim của nhân loại chưa từng có
bọn lưu manh nào mà dối trá to tát và rộng khắp như ĐCSVN. Chúng dùng
mọi kiểu dối trá vào từng thời kỳ năm 1945 khác... năm 1954 khác...
năm 1975 khác... và bây giờ năm 2006... Vào từng đối tượng
thí dụ 1945 là địa chủ, phú nông, tư sản, trí thức, các tôn giáo...
Năm 1954 – là nông dân, công nhân v.v... mỗi hình thức dối trá thiết
kế một khác, đối với đồng bào... đối với người ngoại quốc... chúng
biết tâm lý và quan niệm của họ để dối trá. Thí dụ, lúc chưa nắm được
chính quyền chúng lần lượt tung ra các mặt trận ma, để dấu bộ mặt
thật. Có thể tạm liệt kê theo thứ tự thời gian như sau:
Năm 1936, Mặt trận Nhân dân phản đế.
Năm 1938, Mặt trận Dân chủ Đông Dương.
1939, Mặt trận Thống Nhất phản đế Đông Dương.
1941, Mặt trận Việt Nam đồng Minh Hội.
1946, Hội Liên Hiệp Quốc Dân Việt Nam gọi tắt là Mặt Trận Liên Việt.
Điển hình nhất là Mặt Trận ma, mang tên (Mặt Trận Giải Phóng Miền
Nam được xuất hiện vào năm 1960.) Tên tuổi của nó vang dội khắp thế
giới.
Vậy mà suốt 16 năm liền, cái mặt trận Ma này được xem như lực lượng
thuần túy do nhân dân miền Nam thành lập để chống Mỹ-Diệm. Cộng Sản
Hà Nội ‘chỉ đứng ngoài cổ võ, không can thiệp vào nội bộ miền Nam’.
Mặt trận thành lập chính phủ lâm thời Miền Nam. Vì quan niệm là một
chính quyền tất nhiên đủ các bộ phận trực thuộc như: Nội vụ, Ngoại
giao, thông tin, giáo dục, quốc phòng... Chính phủ Ma này gửi một
phái đoàn đại diện đến tham dự hội nghị Paris. Sau mấy năm kéo co...
cù nhằng... giữa Ma và người, thỏa hiệp đình chiến được ký kết bốn
bên: Ba bên phái đoàn kia trong tư thế phân biệt với phái đoàn Hà
Nội đồng đẳng ngang hàng với phái đoàn Hoa Kỳ và Cộng Hòa miền Nam.
Những con rối như Trần Bửu Kiếm, Nguyễn Thị Bình dưới sự điều khiển
của tên phù thủy Lê Đức Thọ (trùm Mafia) đã diễn xuất một cách tuyệt
hảo trong vai đại diện chính phủ cách mạng lâm thời miền Nam, trước
con mắt ngây thơ của giới truyền thông phương Tây và khán giả toàn
thế giới.
Chung cuộc cũng chính cái chính phủ lâm thời này thượng cờ nửa xanh
nửa đỏ lên cột cờ dinh Độc Lập ngày 30-4-1975. Nhưng chỉ sau đó ít
lâu nó tan biến thành mây khói. Bọn lưu manh công khai dẹp bỏ chính
phủ lâm thời miền Nam. Cho những con rối nào bị, vào sọt rác. Đồng
bào miền Nam ngơ ngác, trong lúc đó cả thế giới im lặng. Đến cuối
năm 1988, các cựu kháng chiến cũ ở Nam Bộ họp thành đoàn thể cho ra
mấy số tập san (Truyền Thống Kháng Chiến), nhiều đảng viên CS kỳ cựu
như Nguyễn Hộ, Nguyễn Văn Trấn v.v... tố cáo thẳng thừng Đảng lừa
dối đồng bào Miền Nam. Đảng đã đưa đất nước đến bờ vực (...) Sau năm
1975 họ mới thức tỉnh biết đảng đã đánh lừa người miền Nam. Mặt Trận
và Chính Phủ Lâm Thời không bao giờ có thực.
Thấy tài nghệ của bọn lưu manh chuyên nghiệp chưa! Nhân đây cũng phải
nói sơ sơ về cái gọi là (Cách Mạng Tháng 8) 1945.
Trước hết, chúng ta có thể đặt câu hỏi:
- Phải chăng Việt Minh cướp chính quyền từ tay người Pháp? Hay người
Nhật?
- Một trăm lần không. Chính CS cướp chính quyền trong tay
chính phủ Trần Trọng Kim (quốc gia). Xin tóm lược, bối cảnh
thế giới lúc bấy giờ để chúng ta xác định vấn đề cho đúng đắn. Thời
gian đó chiến tranh thế giới lần thứ hai vừa kết thúc.
Ngày 7 tháng 5 năm 1945 Đức đầu hàng đồng minh.
Ngày 9 tháng 8 năm 1945 Nhật đầu hàng đồng minh.
Đó là tình hình quốc tế. Còn tình hình ở Đông Dương nói chung ở Việt
Nam nói riêng, thì ngày 9 tháng 3 năm 1945 quân Nhật bất thần tấn
công quân Pháp. Toàn bộ hệ thống cai trị của thực dân Pháp hoàn toàn
tan rã ở Đông Dương, và Đông Dương trở thành thuộc địa của Nhật. Như
vậy người Nhật thật sự cầm quyền ở Đông Dương có 5 tháng.
Trước khi Nhật đầu hàng đồng minh. Hoàng Đế Bảo Đại đã sáng suốt đưa
ra tuyên cáo: “Việt Nam độc lập, từ bỏ cái điều ước bảo hộ của Pháp”
trước công luận nhân dân Việt Nam và thế giới. Liền sau đó Ngài cho
thành lập nội các Trần Trong Kim, cùng với đạo dụ của Bảo Đại về việc
cải tổ bộ máy triều đình cho phù hợp với tình hình mới.
Ngày 19 – 3- 1945, Viện Cơ Mật do Phạm Quỳnh đứng đầu xin từ chức.
Ngày 17 – 4 – 1945, Trần Trọng Kim chuyển tới Bảo Đại danh sách tân
nội các trước sự có mặt của đại diện chính phủ Nhật.
Chính phủ Trần Trọng Kim là chính phủ đầu tiên của Việt Nam độc lập
đã quy tụ được những bậc nhân tài nổi tiếng thời đó có thể nói là
tinh hoa của đất nước.
Ngày 17-4-1945, Cụ Trần Trọng Kim đã trình lên vua Bảo Đại một nội
các gồm 11 nhân sĩ:
Trần Trọng Kim GS: Thủ Tướng.
Trần Đình Nam, Y sĩ: Bộ Trửong Bộ Nội Vụ.
Trần Văn Chương, LS: Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao.
Trịnh Đình Thảo, LS: Bộ Trưởng Bộ Tư Pháp.
Hoàng Xuân Hãn, Thạc Sĩ Toán Học: Bộ Trửơng Bộ Giáo Dục và Kỹ Nghệ.
Vũ Văn Hiền, LS: Bộ Trưởng Bộ Tài Chính.
Phan Anh, LS: Bộ Trưởng Bộ Thanh Niên.
Lưu Văn Lang, Kỹ Sư: Bộ Trưởng Bộ Công Chính.
Vũ Ngọc Anh, BS: Bộ Trưởng Bộ Y Tế.
Hồ Tá Khanh, BS: Bộ Trưởng Bộ Kinh Tế.
Nguyễn Hữu Thi, Y sĩ: Bộ Trưởng Bộ Tiếp Tế.
BS Phan Huy Quát còn cho biết thêm về chương trình hành động của Hoàng
Đế Bảo Đại: “Một trong những vấn đề ưu tiên hàng đầu mà vua Bảo Đại
muốn chính phủ phải thực hiện ngay lúc đó là đòi lại 3 thành phố:
Hà Nội, Hải Phòng và Đà Nẵng cùng với Nam bộ trong tay người Nhật
để danh lại nền độc lập và chủ quyền cho đất nước. Nhưng việc đó thì
cho đến tháng 8 năm 1945 cụ Trần Trọng Kim mới thực hiện được chỉ
vài ngày sau khi Nhật bị bom nguyên tử khoảng một tuần.
Các biến cố trọng đại và các sự kiện từ thế giới, đến trong nước đã
xẩy ra như thế. Và người ta có thể nói: Chính quyền Pháp đã hoàn toàn
tan rã. Nhật đã đầu hàng đồng minh. Việt Nam đã có chính phủ Trần
Trọng Kim thay thế một cách hợp thời hợp pháp. Như thế là cộng sản
không phải cướp chính quyền trong tay người Pháp hay người Nhật. Như
bao nhiêu năm họ tuyên truyền dối trá, làm cho bao nhiêu người Việt
Nam bị hiểu lầm.
Trong
cuốn hồi ký Một cơn gió bụi cụ Trần Trọng Kim viết về tuyên truyền
dối trá của CS Việt Minh như sau:
... “Đảng Việt Minh lúc ấy hoạt động, đánh huyện này, phá huyện
kia. Lính Bảo An ở các nơi phần nhiều bị VM tuyên truyền. Tuy không
theo hẳn, nhưng không chống cự nữa. Dân gian lúc bấy giờ rất hoang
mang, một đường có chính phủ quốc gia, nhưng vì thời gian eo hẹp chưa
kịp sắp đặt gì cả. Công việc thấy có nhiều sự khốn khó, mà thường
nghe sự tuyên truyền của Việt Minh nói rằng họ đã có các nước đồng
minh giúp đỡ cho nước Việt Nam được hoàn toàn độc lập. Dân ta từ khi
bị người Pháp sang cai trị khao khát độc lập, nay Việt Minh nói như
thế. Lại nghe nói Việt Minh cầm quyền thì dân không phải đóng thuế
nước ta được hoàn toàn tự do và có nhiều hạnh phúc lắm, thành ta ai
cũng tin theo. Ngay cả những đội thanh niên tiền tuyến, Bộ Thanh Niên
do chính phủ quốc gia lập ra cũng có ý ngả về Việt Minh...
Bọn Thanh niên tiền tuyến trước rất nhiệt thành nay còn thế, huống
chi những lính Bảo An và lính Hộ Thành, tất cả độ vài trăm người,
những lính để canh giúp công sở súng ống không ra gì, đạn dược không
đủ thì còn ai làm gì được. Họ cũng bị Việt Minh tuyên truyền nên siêu
lòng hết cả rồi. Lúc ấy chỉ có cách lùi đi là hơn.”
... Cụ Trần Trọng Kim cho biết sau đó, cụ đã lên tâu vua Bảo Đại “Vì
dân ta đã bị bọn Việt Minh tuyên truyền và hăng hái về việc cách mạng
như nước đang lên mạnh, mình ngăn lại thì vỡ lở hết cả. Mình thế lực
đã không có, bọn Việt Minh có dân chúng ủng hộ, nên để cho họ nhận
lấy trách nhiệm bảo vệ nền độc lập của đất nước...”
“Vua Bảo Đại là ông Vua thông minh nên hiểu ngay và nói: “Trẫm có
thiết gì ngôi vua đâu, miễn là bọn Việt Minh giữ được nền tự chủ của
nước nhà là đủ: Trẫm muốn làm người dân một nước độc lập còn hơn là
làm vua một nước nô lệ.”
Nhờ
Ngài có tư tưởng quảng đại nên tờ chiếu thoái vị. Khi tờ chiếu ấy
tuyên bố ra nhân dân có nhiều người ngậm ngùi cảm động.
Trên thực tế thì CS đã cướp chính quyến từ tay người quốc gia. Họ
luôn luôn đi sau, mà ăn cỗ của người khác đã sắp sẵn.
Cũng cần nói cho rõ, khi chính quyền Pháp tan rã, Nhật đầu hàng đồng
minh. Trong khi đó Việt Minh (CS) còn ở trên rừng. Ngày 4/5/1945 Hồ
Chí Minh vội vã rời hang pác Bó về Tân Trào lập bản doanh chỉ đạo
cách mạng (bọn lưu manh cướp chính quyền). Đến sau các sự kiện mấy
tháng.
Điểm đáng nói ở đây nữa là lực lượng của họ cũng chẳng có gì. Theo
hồi ký của Thiếu Tướng Lê Quảng Ba kể lại buổi lễ ra mắt đội du kích
vũ trang đầu tiên ở căn cứ địa Pác Bó ngày 22 tháng 12/1944, đơn vị
tuyên truyền Giải Phóng quân đầu tiên được thành lập, gồm có 3 tiểu
đội, 34 chiến sĩ với hơn chục khẩu súng trường. Nhóm thứ hai do Chu
Văn Tấn thành lập ở Tuyên Quang có một trung đội. Nhóm thứ ba do Võ
Nguyên Giáp thành lập ở Bắc Việt sau này về Tân Trào cũng chỉ có một
trung đội du kích trang bị thô sơ mã tấu và súng trường. Ở miền Trung
và miền Nam là một con số không.
Trong khi đó các lực lượng quốc gia, như Quốc Dân Đảng, Đại Việt,
đều có lực lượng và hoạt động trước CS và chịu nhiều hy sinh.. Về
lực lượng quân sự theo như GS Nguyễn Văn Canh, Đại Việt Quốc Dân Đảng
có Chiến Khu Đông Triều, có cơ sở quân sự nhiều nơi, đến tận Ninh
Bình, Thanh Hoá. Việt nam Quốc Dân Đảng có đệ Tam chiến Khu ở vùng
Vĩnh, Phúc Yên… Đại Việt lúc đó đã điều động 200 Sinh Viên Biệt Chính
được đào tạo ở tại trường Sĩ quan Quân Chính của Đại Việt từ Yên Bái
về năm chờ lệnh ở Gia Lâm, bên kia cầu Paul Doumer để bắt Hồ chí Minh
và đồng bọn vì cướp công cách mạng. Họ được trang bị đầy đủ võ khí.
Tuy nhiên, lệnh đó không bao giờ được đưa ra. Đoàn quân tinh nhuệ
đó, mà đa số xuất thân là sinh viên trường Đại Học Đông Dương, từ
từ rút lui vào chiến khi Di Linh ở Thanh Hoá, rồi bị giải tán.
Ở đây ta thử đặt một câu hỏi: Tại sao các lực lượng đảng phái người
quốc gia nhiều như vậy, mà thua nhóm thiểu số Cộng Sản? Cũng theo
GS Canh thì khi đó đã có một cuộc họp giữa các lãnh tụ của Việt Quốc
và Đại Việt về vấn đề này, lúc đó Việt Quốc và Đại Việt đã thống nhất
thành Mặt Trận Quốc Dân Đảng Việtnam ( MTQDĐ). Có người trong MTQDĐ
chủ trương vào Bắc Bộ Phủ bắt HCM và tiêu diệt CS, và bọn này chỉ
có một ít người và ít súng. Việc thanh toán nhóm này không khó và
kế hoạch hành quân đã có. Vài sĩ quan chỉ huy cho biết rằng chỉ trong
vòng 3 tiếng đồng hồ là họ chiếm trọn được Bắc Bộ Phủ, nơi đó họ Hồ
vừa đến trú ngụ với một ít súng trường bảo vệ. Nhưng đa số các vị
lãnh đạo không tán thành, bởi vì nếu hành động như vậy, sẽ gây ra
cảnh ‘nồi da sáo thịt, gây khổ đau cho nhân dân’. Điều này là một
lẽ rất tự nhiên vì đa số các vị đó được sinh ra, được hun đúc truyền
thống dân tộc, lấy Đạo Làm Người, Đạo Tâm, Nhân Đạo, Gia Đạo làm gốc.
Chính vì nét đặc thù ấy, mà họ không giết tên trùm lưu manh HCM và
tiêu diệt nhóm CS. Hoài bão lý tưởng của số đông là một nước Việt
Nam độc lập. Họ quan niệm HCM và nhóm Việt Minh cũng là một lực lượng
yêu nước tranh đấu cho nền độc lập dân tộc.
Một cây làm chẳng nên non
Ba cây chụm lại nên hòn núi cao
Họ
cứ đặt những tình Người Hoa trái Nhân Sinh để minh xác:
Anh em cốt nhục đồng bào.
hay: Anh em một thứ huyết dây
Cũng như người có chân tay khác gì.
Nói
chung người quốc gia yêu nước lúc ấy không coi Việt Minh (CS) là kẻ
thù, mà chỉ nhìn thấy họa xâm lăng của ngoại bang ( thực dân Pháp).
Chuyện
này là cả một pho sử không thể gói gọn trong vài trang giấy, ở đây
tôi chỉ muốn điểm lại một vài sự kiện nổi bật, và chúng ta có thể
xem một vài tư liệu cho sáng tỏ vấn đề nhất là về chính phủ Trần Trong
Kim, mà CS thường gắn cho là chính phủ bù nhìn, tay sai.
Chính
quyền thực dân Pháp tan rã. Nhật đầu hàng đồng minh, còn ai để mà
bù nhìn và tay sai?
Năm
1989, nhà sử học Na Uy, ông Stein Tonneson có sang Việt nam để chuẩn
bị cho cuốn sách viết về Cách Mạng tháng 8 năm 1945. Ông có phỏng
vấn nhiều nhân chứng lịch sử, trong đó có luật sư Phan Anh, người
đã từng làm bộ trưởng Bộ Thanh Niên trong Chính Phủ Trần Trọng Kim.
Sau đó bị mời làm Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng của chính phủ cách mạng
HCM vài tháng... (...)
Ông Phan Anh đã bày tỏ những quan điểm của mình đối với chính phủ
Trần Trọng Kim. Bỏ qua những lời nói hóa trang hoa mỹ của Phan Anh,
để khỏi phải mang họa vào thân và gia đình... Ở đây tôi chỉ dẫn những
đoạn nêu rõ ý tưởng của ông ta. Thí dụ như sử gia Stein Tonnesson
hỏi:
- Có phải chính phủ Trần Trọng Kim là chính phủ bù nhìn như người
ta thường nói không?
- Phan Anh: Lấy tư cách là một thành viên của chính phủ Trần Trong
Kim, tôi nói với ông rằng chúng tôi tuyệt đối không có ảo vọng gì
về người Nhật. Tình thế đã dứt khoát rồi. Phải là kẻ điên mới đi hợp
tác với Nhật. Có những người điên, nhưng chúng tôi là trí thức, chúng
tôi tham gia chính phủ là để phụng sự quốc gia. Với chủ trương ấy
mà chúng tôi đã thành lập chính phủ với khẩu hiệu là: “đuổi bọn Pháp
và nắm lấy độc lập.”(2) (...) Đọc hồi ký của Bảo Đại, của Trần Trọng
Kim, nghe Phan Anh trả lời chúng ta có thể hiểu rõ lịch sử ở giai
đoạn đó một cách đúng đắn, rất tiếc không thể dài dòng ở đây.
Xin
trở lại việc cướp chính quyền của Việt Minh CS trên tay Chính Phủ
Trần Trọng Kim ở Hà Nội. Ngày 19/8/1945: Ngày Cộng Sản gọi là Cách
Mạng Tháng 8. Trước đó 2 ngày tức là ngày 17/8/1945 ở Hà Nội,
Tổng Hội Viên Chức của Chính Phủ Trần Trọng Kim tổ chức một cuộc mít
tinh lớn tại Quảng Trường nhà Hát lớn Thủ Đô. Có hàng vạn người tham
dự, để ủng hộ chính phủ lâm thời Trần Trọng Kim. Cuộc mít
tinh đang diễn ra đầy sôi nổi trong không khí hào hứng, thì đùng một
cái có một nhóm du côn cướp lấy diễn đàn của cuộc mít tinh hành hung
người diễn thuyết đưa cho cán bộ Việt Minh, biến nó thành cuộc biểu
dương lực lượng sức mạnh của Việt Minh. Hồ chí Minh chỉ đạo cách mạng
tháng 8 bằng cách dùng bọn lưu manh như thế đó.
Để
giải quyết các vấn đề về thái độ đối với các đảng phái quốc gia, Đảng
CS chủ trương tiêu diệt tất cả để dành quyền lãnh đạo chính trị tuyệt
đối, vừa bằng bạo lực vừa lừa đảo. Các kiểu dối trá khác nhau... ,
vào các hoàn cảnh khác nhau... Đảng CS thường xử dụng chiến tranh
tâm lý trước khi bắt đầu thanh toán các đối thủ hoặc phát động chiến
tranh bằng cách bóp méo sự thật.
Trong
khi nó hô hào đoàn kết toàn dân, đoàn kết các lực lượng yêu nước.
Nhưng khi kêu gọi đoàn kết, nó đã có âm mưu tiêu diệt anh. Vì anh
chống lại nó, nó cũng tiêu diệt anh chỉ vì anh khác với nó. Nhưng
nó cũng có thể tiêu diệt anh chính vì anh đã nuôi dưỡng nó, và hết
lòng ủng hộ nó. Nó tiêu diệt anh chính vì anh đã theo nó. Như hầu
hết những người bị gán cho là địa chủ, phú nông, cường hào, phong
kiến, phản động, tư sản, những trí thức văn nghệ sĩ tham gia kháng
chiến đều chung số phận. Những người ủng hộ tuần lễ vàng ở Hà Nội
1946 do Hồ Chí Minh kêu gọi, chẳng mấy ai thoát chết. Nó giết anh,
hễ khi nào nó nhận thấy rằng cần phải tiêu diệt anh thì nó sẽ tìm
cách, tìm cớ để tiêu diệt. Nếu nó chưa giết anh vội, vì nó còn lợi
dụng được anh, còn khai thác được anh. Nó giết anh khi việc nó làm
đã đạt mục tiêu. Nó diệt các tôn giáo, dẹp Mặt Trận, dẹp Chính Phủ
lâm thời miền Nam, vì nó đã đạt mục tiêu... Nó là một tổ chức lưu
manh, được lãnh đạo bởi những tên trùm lưu manh bất nhân nhất.
Đảng CSVN luôn luôn tuyên truyền, tuyên bố là họ đã lãnh đạo nhân
dân VN đánh bại quân xâm lựơc Pháp, và đế quốc Mỹ thống nhất đất nước.
Nhưng những người lãnh đạo đảng CSVN, đã không chân thật về
lý do của hai cuộc chiến tranh này. Ngày nay rất nhiều tài
liệu vạch ra rõ ràng nước Việt Nam đã có độc lập và thống nhất. Mà
không cần phải đổ thêm một giọt máu nào. Nhưng vì bản chất hiếu chiến,
khát máu nó đã phát động chiến tranh bằng cách ngụy trang giải phóng
dân tộc, và để phục vụ quốc tế CS chủ trương đấu tranh của quốc tế
CS.Khiến 4 triệu thanh niên nam nữ thuộc ba thế hệ đã hy sinh vô ích.
- Cuộc chiến tranh lần thứ nhất chống Pháp gần 9 năm (1946-1954).
- Cuộc chiến tranh lần thứ II chống Thế giới tự do, Hoa Kỳ và đồng
minh trong 20 năm (1955-1975)
- Cuộc chiến tranh lần thứ III chống lẫn nhau giữa 3 đảng CS Trung
Cộng, Khờ Me Đỏ và Việt Nam kéo dài 10 năm.
Đảng CSVN trung thành với chủ nghĩa Mac-Lenin, nó đã phủ định chủ
nghĩa dân tộc. Chỉ xử dụng cuộc tranh đấu dành độc lập dân tộc như
một chiêu bài, một chiến thuật để đạt mục tiêu chiến lựơc quốc tế
hóa CS. Trong các bài viết trước tôi đã vạch rõ nhưng nhận thấy cần
phảỉ nói thêm rằng: Chủ Nghĩa Đế Quốc xâm lược thuộc địa đã trở thành
dĩ vãng, và một trào lưu tiến hóa tất yếu của lịch sử là quyền tự
trị và độc lập của các dân tộc, đã bắt đầu từ năm 1946. Và cuộc chiến
tranh do Hồ chí Minh khởi động theo lệnh quan Thày không cần thiết
để đạt mục tiêu này:
Năm 1919 tại hội Quốc Liên (Tổ chức Liên Hiệp Quốc), Tổng Thống Hoa
Kỳ Woodrow Wilson đề xứơng quyền dân tộc tự quyết để khuyến cáo các
đế quốc Tây Phương từng bước trả lại độc lập cho các thuộc địa Á Phi.
Và tiến trình này đã xảy ra:
Từ năm 1946 đến năm 1949 tất cả các đế quốc Phương tây đã
lần lượt tự giải thể các thuộc địa trả độc lập cho 12 thuộc địa Á
Châu. Đi đầu là Hoa Kỳ trả độc lập cho Phi Luật Tân năm 1935.
Và Pháp trả tự do cho Syria và Liban 1936, Anh trả độc lập cho Ấn
Độ 1947, Miến Điện 1948, Tích Lan cùng năm. Năm 1949 Pháp trả độc
lập cho chính phủ Quốc gia Việt Nam, Vương Quốc Lào, Campuchia, và
Hòa Lan trả độc lập cho Nam Dương.
Vậy lịch sử đã chứng minh rằng đấu tranh bất bạo động ở thập niên
50 – 60, không liên kết là đường lối hợp thời và khôn ngoan hữu hiệu
nhất để dành độc lập cho quốc gia. Ngược lại đứng vào hàng ngũ Quốc
Tế CS để đấu tranh võ trang là chiến tranh ý thức hệ giữa Quốc tế
CS và thế giới tự do.
Qua sáu thập niên chúng ta đã thấy rõ bộ mặt dối trá của CSVN trong
mọi phương diện, làm tay sai cho Nga Tầu. Từ tuyên truyền độc lập
tự do hạnh phúc, để đoạt quyền lực, thống trị độc tài, và ngụy trang
kháng chiến chống Pháp chống Mỹ, mạo danh độc lập, dâng đất cho giặc,
mạo danh giải phóng để ăn cướp...
Cũng nên biết rằng ngày 27 tháng 3 năm 1947 Hội Đồng Chính Phủ Ramadier
và Hội Đồng các chính đảng Pháp, Quốc Hội đã công bố quyết nghị về
chính sách mới của Pháp tại VN. Theo quyết nghị này Pháp không chủ
trương tái lập thuộc địa tại Á Châu, Pháp tán thành nguyện vọng chính
đáng của nhân dân VN về quyền độc lập và thống nhất lãnh thổ ba miền
Trung, Nam, Bắc.
Năm 1947 Pháp đã chính thức đăng ký VN là một quốc gia độc
lập tại Liên Hiệp Quốc. (3)
Chủ quyền độc lập cho Việt Nam được thừa nhận bởi Hiệp định Elysée
ngày 8-3-1949 ký kết giữa Tổng Thống Pháp Vincent Auriol và Quốc Trưởng
Bảo Đại ngày 6-6-1946. Quốc Hội Pháp phê chuẩn Hiệp định Elysée từ
đó chiếu theo công pháp quốc tế Việt Nam được hoàn toàn độc lập. Các
Hiệp Ứơc ký kết với Pháp trong hậu bán thế kỷ thứ 19 đã bị bãi bõ
hoàn toàn. (4)
Mặc dầu là vậy những người lãnh đạo đảng CSVN đã cố tình phủ nhận
nền độc lập chính đáng này. Họ tiếp tục làm theo lệnh của Quốc Tế
Cộng Sản. Võ trang chiến đấu, để độc quyền yêu nước, độc quyền kháng
chiến. Chúng ta cũng không nên quên rằng năm 1949 Trung Cộng đã đánh
bại đựoc quân đội Tửơng Giới Thạch giành quyền kiểm soát lục địa Trung
Hoa, sau đó họ đánh chiếm Tây Tạng từ đó đảng CSVN Miên Lào hoàn toàn
phụ thuộc vào đảng CS Trung Quốc, việc Cộng Sản hóa Đông Dương là
một thực tế. Trước nguy cơ này các nhà lãnh đạo thế giới tự do chủ
trương giữ Việt Nam để ngăn làn sóng đỏ chặn đứng âm mưu của Quốc
Tế CS. Đương nhiên Việt Nam là một quốc gia liên hiệp với Pháp, nên
Pháp phải có nghĩa vụ mang quân để bảo vệ biên thùy cho Việt Nam theo
quy chế của Liên Hiệp Pháp, về an ninh quốc nội, và ngoại xâm đe dọa.
Để vận động nhân dân Việt Nam chiến đấu, Đảng CSVN đã tuyên truyền
rằng Pháp đem quân trở lại VN để tái lập thuộc địa. Do đó họ phải
lãnh đạo nhân dân chống lại Pháp để dành lại độc lập cho quốc gia.
Thực tế, chính nó mang Pháp vào Việt nam. Đây là một luận điệu tuyên
truyền xuyên tạc sự thật.
Đến năm 1954, họ buộc phải ký Hiệp Định Geneve chia đôi đất nước ở
Miền Nam thành lập nền đệ Nhất Cộng Hòa. Nhưng họ đã phủ nhận nền
độc lập này, và đã phá hoại liên tục... Họ tuyên bố rằng Mỹ đã thay
thế Pháp để thống trị miền Nam. Do đó buộc họ phải chiến đấu chống
Mỹ để giải phóng miền Nam thống nhất đất nứơc.
Mỗi khi Đảng CSVN muốn phát động chiến tranh, nó cần người dân cả
nước tham gia. Nó lại xử dụng chiêu bài “yêu nước” và “dân tộc” để
động viên dân chúng. Trong ba cuộc chiến tranh nó đều xử dụng tuyên
truyền dối trá và đã thành công. Trong chiến tranh gọi là chống Pháp,
chống Mỹ giải phóng miền Nam, nhiều người dân bị kích động khi nghe
các đài phát thanh và báo chí của đảng CS..., họ đã suy nghĩ theo
cách “méo mó” mà nó tạo ra. Đảng CSVN thường quy tất cả tội ác vào
cho người quốc gia, mà nó gọi là “phản động” và bọn đế quốc Mỹ. Trong
khi đó nó nhận hết những sự việc tốt về cho đảng CS.
Đảng CSVN đã xử dụng mỗi thành quả để khiến cho việc tuyên truyền,
tuyên bố tính hợp pháp trong cuộc kháng chiến chống Pháp, chống Mỹ
giải phóng miền Nam. Ngay cả việc đảng CS giết hại lẫn nhau “đấu tranh
nội bộ”. Nó cũng có thể biến thành cái gì đó “rất tốt”, để phục vụ
cho mục đích của nó. Đảng CSVN đã chế tạo ra nhiều bộ mặt như đã nêu
ở phần trước các mặt trận ma... Chúng quá khéo vận dụng bộ máy tuyên
truyền, sử dụng tất cả mọi hình
thức, tất cả mọi thủ đoạn lật lọng lừa đảo tinh vi nổi tiếng
nhất là ở việc tô vẽ HCM kẻ đồ tể, tên tội phạm số 1 của dân tộc trở
thành một vị anh hùng dân tộc.
Dối trá có mặt ở khắp nơi trên thế giới. Nó đã thuyết phục được nhiều
trí thức, chính trị gia chính phủ của nhiều nước suốt trong hai cuộc
chiến tranh uûng hoä noù. Với nhân dân nó đã thuyết phục được nhiều
người theo nó, nó hóa trang làm trò rất tài... khiến cho họ không
nhận thức được chân tướng của nó. Ngược lại bị tiêm nhiễm
vào những luận điệu tuyên truyền bóp méo sự thật, những người ấy cảm
thấy thù ghét chính quyền miền Nam, và đế quốc Mỹ,
mong báo thù và muốn chiến đấu để giải phóng dân tộc. Trong hàng ngũ
quân đội nhân dân Việt Nam không thiếu những người có nhiệt tình với
tổ quốc, chỉ vì vị trí “giặc” và “tổ quốc” bị cộng sản cố tình đặt
sai, biến kẻ xâm lựơc thành người bảo vệ, biến kẻ tước đoạt tự do,
thành kẻ giải phóng, biến tội ác của ĐCSVN thành thành tích vĩ đại.
TRẦN
NHU, Oct. 1, 2006
Xin
các bạn tìm đọc bài “ĐCSVN là một tổ chức
lưu manh ăn bám lớn nhất thế giới”
Chú thích:
(1) Dẫn sách TTPGNT NgồnSống xuất bản năm 2005
(2) Dẫn báo Xưa Nay số 145 năm 2001 - là tờ báo cơ quan khoa học, lịch
sử VN do Hà Nội xuất bản
(3) Bảo Đại và sự thành lập các Đảng Phái Quốc Gia của Nguyễn Khắc Ngữ
(4) Everyone’s United Nations ấn bản 1986 trang 332 cuả Nguyễn Khắc
Ngữ
-Các tài liệu tham khảo: Hồi Ký cuả Thiếu Tướng CS Lê Quảng Ba, Hà Nội
XB 1999
-Hồi ký Một Cơn Gió Bụi cuả Cụ Trần Trọng Kim
..................................................................................................................................
www.TDNgonLuan.com
hoan nghênh ý kiến đóng góp của qúy vị độc giả. Xin email về: tdngonluan@yahoo.com
hay type vào hộp Ý Kiến/Comment Box ở dưới đây và nhấn vào nút "Submit"
để gởi đi. Trân trọng:
Ý
KIẾN ĐỘC GIẢ:
-
VietTien (Sunday,
November 12, 2006 at 03:44:11)
Cam on ong Tran Nhu da giup toi chua benh u sau . Mot nu cuoi bang
10 thang thuoc bo. Cau chuyen ong viet rat hay, trinh do hai huoc
thuong thang !
-
DONGDEN (Thursday,
October 5, 2006 at 18:27:03)
Lịch sử Việtnam sẽ được viết lại, con cháu chúng ta sẽ hiểu và ghê
tởm bọn lưu manh xảo trá này. Cám
ơn bác Trần Nhu ghi lại bài này, con sẽ cho con của con đọc cho
nó biết về sự thật đã bị bóp méo bấy lâu nay.
-
Tran Dinh Ngoc (Thursday,
October 5, 2006 at 21:59:57)
Cai toi giet 5 trieu thanh nien Viet (bao Trung Cong noi 10-14 trieu)
trong lo lua chien tranh chi vi HCM muon lam ten xung kich dac luc
cho CS Quoc Te la toi Nhan Dan khong the tha thu. HCM khong can
khoi dong cuoc chien tuong tan nay ma Phap van tra Doc lap cho VN
nhu may chuc nuoc A-Phi, duoc Anh, My, Phap ...tra Doc lap khong
ton mot giot mau. Biet bao nhieu gia dinh con mat cha, vo mat chong,
anh mat em, nhung lang o Bac Viet ngay nay toan the dan ba khong
co chong, toi ay cua ai? Nhan dan ngay nay, du chet cung phai noi
len su that va le phai. Ong Ho va dang CS da giet choc dong bao
da man chua he thay trong lich su nuoc nha, ngay ca thoi Nhat, Phap,
Tau do ho cung khong qua da man den the. Nhung oan hon uong tu,
5-7 trieu nguoi Viet, se khong ngam cuoi noi chin suoi neu chung
ta, nhung nguoi con song, khong noi len nhung oan khuat tay troi
nhu the. Phat xit Duc da man nhung da man voi nguoi khac giong,
chung nhan dao voi nguoi Duc, thuong yeu nguoi Duc. Con CSVN thi
vi quyen loi, vi muon an tren ngoi troc, de dau cuoi co nhan dan
nen da tan bao da man hon ca Hitler va Tan thuy Hoang.
-
thanh (Thursday,
October 5, 2006 at 05:40:31)
Cam on Ong Tran Nhu da viet rat day du nhung su xao tra , lat long,
an cuop cua dang CSVN va van con dang co giu lai den ngay nay, nhung
toan dan da va dang hieu ro hon, dan chu se den voi nguoi dan Viet
trong mot thoi gia sap toi khong xa.
Trở
về trang chính
|