“Mọi
người có quyền tự do ngôn luận; quyền này bao gồm tự do tìm kiếm, tiếp
nhận và phổ biến mọi loại tin tức và ý kiến, không phân biệt ranh giới,
bằng truyền miệng, bản viết hoặc bản in, bằng hình thức nghệ thuật,
hoặc thông qua bất cứ phương tiện truyền thông đại chúng khác theo sự
lựa chọn của mình”
(Điều
19,2 Công ước Quốc tế về các quyền dân sự và chính trị, Liên Hiệp Quốc
biểu quyết năm 1966, Việt Nam xin tham gia năm 1982).
(Everyone
shall have the right to freedom of expression; this right shall include
freedom to seek, receive and impart information and ideas of all kinds,
regardless of frontiers, either orally, in writing or in print, in the
form of art, or through any other media of his choice.)
|
D
I Ễ N Đ À N “Vừa rồi đã có các luồng ý kiến có thể quy vào được là suy thoái tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống… Xem ai có tư tưởng muốn bỏ Điều 4 Hiến pháp không, phủ nhận vai trò lãnh đạo của đảng không? Muốn đa nguyên đa đảng không? Muốn tam quyền phân lập không? Muốn phi chính trị hóa quân đội không? Như thế là suy thoái chứ còn gì nữa!... Ở đâu nữa nào?… Tham gia đi khiếu kiện, biểu tình, ký đơn tập thể… Cho nên các đồng chí quan tâm xử lý cái này !” Những lời ấy, phát xuất từ nhân vật cao cấp nhất của đảng CS, thốt ra nhân một sinh hoạt chính trị quan trọng nhất của đất nước, nhắm vào tập thể rộng lớn nhất của Dân tộc (hàng chục triệu con người đang đòi đất đai tài sản và đòi tự do dân chủ) quả là đáng khắc vào bia miệng ngàn năm và ghi… vào hồ sơ công lý! Nói ra từ một đầu óc từng nổi tiếng với 4 kiên định: kiên định học thuyết Mác-Lê, kiên định chủ nghĩa xã hội, kiên định chế độ độc đảng, kiên định kinh tế quốc doanh chủ đạo, và nay là với 4 “đại” không: không bỏ điều 4, không đa nguyên đa đảng, không tam quyền phân lập, không để quân đội thoát khỏi bàn tay đảng, đó chỉ có thể gọi là một lời tuyên chiến long trọng với nhân dân (chưa kể là một lời xấc láo hỗn xược và lú khờ ngu xuẩn của một tên đầy tớ năng tự xưng như thế nhưng luôn tự coi mình là ông chủ). Người dân chưa kịp tức vì không ngờ bị đảng CS mà Nguyễn Phú Trọng là đại diện tỏ ra khinh thường và xúc phạm đến mức độ ấy (tha thiết mời người ta góp ý, nhưng khi người ta nói ngược ý mình thì mạt sát lại còn đe dọa), cũng như chưa kịp mừng vì những phát biểu ấy đã làm cho cả thế giới thấy được cái bộ mặt hết sức trâng tráo và gian manh của cộng đảng, cái trí tuệ và tư cách hết sức thấp kém đê hèn của lãnh đạo chế độ, cái nghị quyết “lấy ý” hết sức bịp bợm và vụng về của Quốc hội. Thì chỉ hơn tuần sau, ngày 06-03, Nguyễn Sinh Hùng, chủ tịch Quốc hội gia nô, đã ra một công thư khẩn, gởi đến mọi cấp ủy cộng đảng, mọi cơ quan, mọi tổ chức, mọi địa phương, để tiếp tục “chỉ đạo sát sao” (nghĩa là lèo lái, ép buộc) việc nhân dân góp ý cho Dự thảo HP của đảng. Sau khi cao giọng lên án: “Ở một vài địa phương đã phát hiện có một số cá nhân lợi dụng việc lấy ý kiến nhân dân về Dự thảo sửa đổi HP để truyền bá những quan điểm sai trái, chia rẽ khối đại đoàn kết toàn dân tộc, làm mất lòng tin của nhân dân đối với Đảng, Nhà nước và chế độ ta”, Nguyễn Sinh Hùng lớn tiếng đe dọa phải đấu tranh, ngăn chặn việc lợi dụng cơ hội như vậy để “chống phá” các định chế “cao quý” của ông ta! Được viết sau Kiến nghị 7 điểm rất chí lý và Dự thảo Hiến pháp mang tính dân chủ của 72 trí thức nhân sĩ ngày 19-01, sau Lời Tuyên bố đầy khẳng khái của các Công dân tự do ngày 28-02, sau Thư nhận định và góp ý hết sức xác đáng lẫn mạnh mẽ của Hội đồng Giám mục VN ngày 01-03 (cả 3 văn kiện phản bác toàn bộ Dự thảo của CS này lại kéo theo hàng chục ngàn chữ ký ủng hộ), công thư khẩn của Nguyễn Sinh Hùng cũng chỉ vang vọng và củng cố lời tuyên chiến của đảng đối với nhân dân mà nay trước mắt CS chỉ là những kẻ thù nguy hiểm! • Chính vì thế mà quân đội và công an, hai lực lượng chiến đấu, vốn có bổn phận “tuyệt đối trung thành với đảng trước cả Tổ quốc nhân dân và phải bảo vệ đảng trước cả nhân dân và Tổ quốc” (Điều 70 Dự thảo HP sửa đổi) được lập tức lôi vào cuộc, như Nguyễn Phú Trọng đã ra lệnh ngày 28-12-2012: “Quân ủy Trung ương, Đảng ủy Công an Trung ương phải… đấu tranh, ngăn chặn những hành vi lợi dụng dân chủ việc lấy ý kiến nhân dân để tuyên truyền, xuyên tạc, chống phá Đảng”. Người ta nhận thấy hầu hết các bài viết phản bác việc bỏ Điều 4 HP, thừa nhận đảng là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội không cần thông qua bầu cử, khẳng định quân đội phải là của đảng, trung thành tuyệt đối với đảng… đều xuất phát từ Quân đội và Công an. Lực lượng thứ ba, Ban Tuyên giáo Trung ương, vốn có trách nhiệm giữ vững tư tưởng cán bộ đảng viên, cũng có một số bài viết bảo vệ “quyền lãnh đạo tuyệt đối và đương nhiên” của đảng, nhưng giọng điệu ít hung hăng và giáo điều hơn hai lực lượng vũ trang này. Thử điểm qua vài khuôn mặt. Trước hết có lẽ là Trung tướng “Phó Giáo sư-Tiến sĩ” Nguyễn Tiến Bình, nguyên chính ủy Học viện quốc phòng. Ngay từ 20-04-2011, ông ta đã viết trên báo QĐND (chắc để dọn đường cho đàn em) rằng trong chiến lược “diễn biến hòa bình” chống phá cách mạng, các thế lực thù địch đã tăng cường những âm mưu, thủ đoạn nhằm “phi chính trị hóa” quân đội, tập trung bài xích cơ chế lãnh đạo của đảng đối với quân đội, hạ thấp vai trò của hệ thống tổ chức đảng, hệ thống chính ủy, công tác chính trị trong quân đội, ra sức truyền bá quan điểm đòi “quốc gia hóa quân đội”. Mới đây, ngày 13-03-2013, ông ta còn nói: “Thực tiễn gần 70 năm xây dựng, chiến đấu và trưởng thành của QĐND đã chứng minh và khẳng định vấn đề có tính quy luật: phải luôn coi trọng hàng đầu việc xây dựng quân đội vững mạnh về chính trị” vì “sức mạnh chính trị là đặc trưng bản chất và là ưu thế vượt trội trong sức mạnh của quân đội ta, một quân đội kiểu mới trong lịch sử nhân loại, mang bản chất cách mạng của giai cấp công nhân, có tính nhân dân và tính dân tộc sâu sắc do đảng Cộng sản lãnh đạo”. Bản chất chính trị của quân đội kiểu mới này thể hiện ở “sự trung thành tuyệt đối với Đảng, ở nguyên tắc Đảng lãnh đạo trực tiếp về mọi mặt đối với quân đội” (CAND 14-03-2013) Tiếp đến là Đại tá, Phó Giáo sư Nguyễn Bình Ban, quyền Viện trưởng Viện Lịch sử Công an. Ông ta viết: “Trong suốt quá trình lãnh đạo cách mạng giải phóng dân tộc, chống xâm lược thống nhất đất nước, vai trò lãnh đạo của Đảng ta đã được cả dân tộc thừa nhận và tuân theo”. Đoạn ông hô hào : “Chúng ta kiên quyết bác bỏ những luận điệu sai trái, phản động của các thế lực thù địch và cơ hội, xét lại, phủ nhận vai trò lãnh đạo của Đảng hoặc chỉ thừa nhận vai trò lãnh đạo của Đảng trong cách mạng giải phóng dân tộc, đòi Đảng trả lại quyền lực cho nhân dân khi kết thúc thắng lợi cuộc cách mạng dân tộc dân chủ nhân dân. Thực chất là đòi hạ bệ, tước bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng, chống lại xu thế phát triển của cách mạng VN là tiến lên Chủ nghĩa Xã hội…” (CAND 23-02-2013). Rõ ràng những tướng lãnh này chỉ biết nói lấy nói được, bất chấp thực tế là quân đội đã phải hy sinh xương máu hết sức to lớn (do chiến thuật thí người của CS) để xây ngai vàng cho đảng và tạo hố khốn cùng cho dân tộc; bất chấp thực tế là công an luôn được đảng xử dụng như công cụ mù quáng để khủng bố tinh thần, cướp bóc tài sản, đày đọa cuộc sống của đồng bào ngõ hầu đảng có thể yên tâm thống trị và hưởng thụ dài lâu. • Để tấn công giới trí thức nhân sĩ dân chủ, nhiều “tay chân mang học vị” của chế độ cũng ào ào lên tiếng. Tiêu biểu như “Giáo sư-Tiến sĩ” Hoàng Chí Bảo, ủy viên HĐ Lý luận TW. Ông khẳng định trên Vietnamnet ngày 08-03: “Đảng với nhân dân, với nhà nước là thống nhất. Phủ nhận vai trò của Đảng tức là phủ nhận vai trò của nhân dân, phủ nhận ý chí, nguyện vọng của nhân dân, phương hại đến nền độc lập tự do của Tổ quốc, phương hại đến quyền sống, quyền tự do hạnh phúc của nhân dân. Vì bảo vệ dân mà phải bảo vệ Đảng. Vì bảo vệ dân mà phải hiến định điều 4”. Ông còn quả quyết: “Đảng có đầy đủ phẩm chất đạo đức xứng đáng làm lực lượng cầm quyền thông qua đánh giá của nhân dân và lịch sử. Sự tồn tại của Đảng là sự tồn tại hợp hiến, hợp pháp… Điều 4 lần này đã hiến định địa vị pháp lý của Đảng một cách rõ ràng, thuận lòng dân và phù hợp với xu hướng phát triển của xã hội hiện đại”. Quả là lối đồng hóa đảng với nhân dân hết sức trắng trợn và xưng tụng công đức đảng hết sức trâng tráo. Đảng mà đạo đức và vì dân vì nước thật sao? Trên Vietnamnet ngày 09-03 lại xuất hiện khuôn mặt của “Tiến sĩ-Viện sĩ” Nguyễn Chơn Trung, từng là Chủ nhiệm UB về người Việt ở Nước ngoài. Phê bình đa nguyên đa đảng, ông ta nói: “Bản thân tư tưởng đa đảng, đa nguyên không sai nhưng có sai hay không là ở người sử dụng nó như thế nào. Bác Hồ khi thành lập nước cũng mời các đảng phái có nhiều xu hướng chính trị khác nhau tham gia nhưng với mục tiêu là chống Pháp xâm lược…” Đúng là một kiểu lý luận nực cười. Đa nguyên đa đảng là 1 hình thái mở trong sinh hoạt chính trị, tôn trọng khác biệt, hướng tới tự do và tiến bộ cho xã hội. Người ta có quyền chấp nhận hoặc tẩy chay nó, chứ không phải là sử dụng nó cách đúng hay sai. Từ lý sự cùn này, Ng. C. Trung xuyên tạc lịch sử: “Nhưng càng về sau, khi đối đầu với sự sống chết, nhiều đảng tự rời bỏ kháng chiến, thậm chí theo giặc để chống lại cách mạng, chống lại nhân dân… Lịch sử đã chứng minh không có đảng nào xả thân quên mình làm nên thành tựu vĩ đại như vậy. Từ đó ta khẳng định không có đảng nào thay thế đảng CSVN hiện nay được”. Rõ ràng những kẻ mang học vị đầy mình như thế, với bộ dạng cũng nghiêm trang đạo mạo như ai, chỉ là những máy nói, những con vẹt, những tên đầy tớ vô liêm sỉ chẳng hề biết thế nào là biện luận hợp lý và phán đoán chân thực. • Cuộc tiến công vào nhân dân nói chung thì đang thực hiện qua chiến dịch cưỡng bức chấp nhận Dự thảo sửa đổi HP đầy sai trái của Quốc hội mà thí điểm đầu tiên là tại SG. Kiểu “trưng cầu dân ý” gian manh và ép buộc này đang được tung ra với toàn bộ “sức mạnh chính trị” của chế độ: hàng vạn cán bộ tuyên vận đến nhà thúc giục, dọa nạt, hàng triệu văn bản HP đối chiếu được in phát không từ hàng ngàn tỷ tiền thuế, hàng trăm cò mồi xuất hiện trên truyền hình để đầu độc công luận. Trận tấn công tư tưởng này dự kiến mở rộng trên cả nước kéo dài đến cuối tháng 9 năm nay. Và sau đó là bắt đầu cuộc bố ráp trả thù những ai góp ý ngược với đảng. • Cũng nằm trong trận chiến chống nhân dân, có lẽ phải kể đến đề xuất ghê gớm gần đây của công an là cán bộ thi hành công vụ được quyền bắn chết ngay những ai có hành vi bị cho là nghiêm trọng đe dọa họ. Điều này rất dễ dẫn tới tình trạng lạm quyền nổ súng vào dân và dự thảo nói trên nếu được chấp thuận sẽ không khác nào bản án tử hình khỏi qua xét xử. Từ bao năm nay, CA đã giết gần cả trăm người dân vô tội mà không hề bị quy trách nhiệm. Trước viễn ảnh toàn dân rồi đây có thể sẽ phải xuống đường chống lại HP quái đản lẫn chế độ CS hung tàn và do đó coi như đe dọa sự sống còn của đảng, đặc biệt của các đảng viên cán bộ đang gây ra tội ác với tổ quốc và đồng bào, dự thảo “xử lý tức thì” này phải chăng là 1 chiến thuật trong chiến cuộc đang đến hồi khốc liệt giữa đảng với toàn dân? Ban
Biên Tập (số 167, ngày 15-03-2013) |