“Mọi
người có quyền tự do ngôn luận; quyền này bao gồm tự do tìm kiếm, tiếp
nhận và phổ biến mọi loại tin tức và ý kiến, không phân biệt ranh giới,
bằng truyền miệng, bản viết hoặc bản in, bằng hình thức nghệ thuật,
hoặc thông qua bất cứ phương tiện truyền thông đại chúng khác theo sự
lựa chọn của mình”
(Điều
19,2 Công ước Quốc tế về các quyền dân sự và chính trị, Liên Hiệp Quốc
biểu quyết năm 1966, Việt Nam xin tham gia năm 1982).
(Everyone
shall have the right to freedom of expression; this right shall include
freedom to seek, receive and impart information and ideas of all kinds,
regardless of frontiers, either orally, in writing or in print, in the
form of art, or through any other media of his choice.)
|
D I Ễ N Đ À N Đảng
CSVN đang tạo điều kiện thuận lợi Hiện nay, người Việt trong lẫn ngoài nước hết sức âu lo và phẫn nộ trước nguy cơ mất nước do Bộ Chính Trị đảng Cộng sản đang tạo rất nhiều điều kiện vừa thuận lợi, dễ dàng, vừa hợp pháp cho Trung Quốc xâm chiếm Việt Nam. Một trong những việc làm gây tai hại khôn lường này là: bất chấp sự phản đối của người dân Việt Nam trong và ngoài nước, bất chấp những ý kiến chống đối hết sức hợp lý của các khoa học gia quốc nội lẫn hải ngoại, Bộ Chính Trị Đảng CSVN vẫn cương quyết tiến hành việc cho Trung Quốc đưa công nhân của họ vào Tây Nguyên khai thác bauxite. Điều này khiến những người có đầu óc một chút phải tự hỏi: phải chăng Bộ Chính Trị CSVN đã ký mật ước với Trung Cộng, cho phép Trung Cộng tự do đưa người vào Tây Nguyên với danh nghĩa khai thác bauxite? Vì đã ký kết nên bây giờ không thể quyết định ngược lại được nữa, dù biết rằng điều này có thể dẫn đến nguy cơ mất nước trước mắt. Còn những mật ước nào khác nữa mà Bộ Chính Trị còn dấu diếm? Vì
đâu nên cớ sự này? Sau khi nắm được quyền tối thượng của quốc gia và biến nó thành quyền ăn cướp, thì họ cương quyết nắm giữ nó với bất cứ giá nào, dù phải độc ác hay hèn hạ nhất. Đó là nguyên nhân chính yếu của tình trạng nhân quyền và các quyền tự do của người dân Việt bị chà đạp một cách không thương tiếc. Và chính vì nhân quyền bị chà đạp mà phát sinh biết bao tệ trạng như: bất công tràn ngập khắp nơi, dân oan bị cướp đất, lao động bị xuất cảng ra nước ngoài thành nô lệ, phụ nữ trẻ em bị bán ra nước ngoài làm nô lệ tình dục, đa số người dân ngày càng nghèo khổ, đất nước tuy có tiến bộ nhưng quá chậm nên ngày càng tụt hậu so với các quốc gia khác… Tại sao những người lãnh đạo đảng CSVN lại chủ trương tước đoạt tất cả mọi quyền làm người của người dân? Vì nếu còn để cho người dân hành xử bất kỳ một quyền tự do nào, thì người dân sẽ dùng ngay quyền ấy để phản đối đảng CS và lật đổ họ. Hiện nay, sự bất công và đau khổ của người dân đã quá mức chịu đựng sinh ra tình trạng “tức nước vỡ bờ”, nên bất chấp sự khủng bố, đàn áp bỉ ổi, tàn nhẫn và độc ác của Nhà nước Cộng sản, người dân ngày càng tỏ ra không còn sợ hãi nữa, ngày càng mạnh dạn phản đối. Các phong trào hay tổ chức đấu tranh nhân quyền và dân chủ ngày càng mạnh, công nhân và dân oan cũng phản kháng ngày càng nhiều, ngay cả những người từng là công thần của chế độ cũng lên tiếng phản đối. Trước sự bất mãn hết sức lớn lao của người dân, trước sự bùng nổ thông tin khiến họ không thể bưng bít được, trước sự lớn mạnh của phong trào dân chủ trong nước, Bộ Chính Trị đảng CSVN thấy trước nguy cơ bị dân chúng lật đổ, họ đã bắt chước Lê Chiêu Thống là cầu cứu sự bảo trợ của Trung Cộng chỉ để được tiếp tục nắm quyền cai trị bất chấp sự nổi dậy của quần chúng. Những
gì Bộ Chính Trị đảng CSVN đã làm để cầu cứu Trung Cộng? - Mở những đường xe lửa từ Trung Cộng vào Việt Nam đồng thời cho phép Trung Cộng tự do đưa dân của họ qua Việt Nam định cư, làm ăn không cần visa. Đây là điều tối kỵ mà các triều đại hay các chế độ cũ dù có tệ hại đến đâu cũng không dám làm. Trung Cộng hiện nay đang bị nạn nhân mãn, nên dân của họ sẵn sàng tràn đến những nơi nào mật độ dân ít hơn, dễ sinh sống hơn để định cư. Nếu cho dân Tàu vào Việt Nam không cần visa, nghĩa là không cần kiểm soát, thì dân Tàu sẽ dần dần tràn sang Việt Nam ngày càng đông, trong đó chắc chắn có tình báo của họ. Điều này rất nguy hiểm cho an ninh của Việt Nam. Hiện nay, tại những trung tâm du lịch dọc bờ biển như Hạ Long, Sầm Sơn, Nha Trang, Vũng Tàu, v.v… nhiều người thấy xuất hiện những khu dân cư gồm toàn người Tàu… Như vậy, khi Trung Cộng muốn xâm lăng Việt Nam, họ đã có sẵn người của họ vốn rất đông ngay trong lòng Việt Nam rồi, không cần xe hay máy bay chở sang nữa. Và nếu nhà cầm quyền Việt Nam làm điều gì bất lợi cho những người Tàu này ‒ điều này có thể do chính người Tàu nguỵ tạo ra ‒ thì Trung Cộng có cớ để đem quân qua lấy danh nghĩa là bênh vực, bảo vệ họ, nhưng thực chất là xâm chiếm Việt Nam. Khi cần xâm lăng Việt Nam, Trung Cộng có sẵn đường xe lửa rất thuận lợi để chở quân và vũ khí qua, nhờ đường mòn Hồ Chí Minh họ để có thể đem quân xuống thẳng miền Nam. - Nguy hiểm nhất là CSVN cho Trung Cộng đem hàng chục ngàn công nhân "có thể là quân nhân trá hình" vào Tây Nguyên với danh nghĩa khai thác bauxite, bất chấp việc này hết sức nguy hiểm cho nền an ninh quốc gia trước tham vọng bành trướng của Trung Cộng, bất chấp gây tai hại vô cùng lớn lao không thể sửa chữa cho môi trường sinh thái tại Việt Nam… Tây nguyên là một vị trí chiến lược trọng yếu: Theo nhà chiến lược Pháp De Lattre de Tassigny, ai chiếm được Tây Nguyên sẽ dễ dàng chiếm được toàn Đông Dương. Vì thế việc CSVN cho Trung Cộng đem hàng chục ngàn người của họ vào Tây Nguyên khai thác bauxite thì không khác nào một chủ nhà giao chìa khoá nhà mình cho một bọn cướp. Khi ấy bọn cướp mà không vào ăn cướp nhà ấy thì mới là chuyện lạ. Điều rất nguy hiểm là những vùng họ khai thác, có thể Việt Nam không kiểm soát được. Nhờ đó, họ có thể bí mật biến những vùng ấy thành những căn cứ quân sự, đào hầm chứa vũ khí, chứa bom, để khi nào cần chiếm cả Việt Nam thì đã có những điều kiện hết sức thuận lợi. Qua những sự việc trên, ta có thể nghĩ rằng CSVN đã bí mật bán đứng tổ quốc Việt Nam cho Trung Cộng chỉ để giữ vững quyền cai trị độc tài và bóc lột của mình trên dân tộc Việt Nam. Việc còn lại chỉ là tạo điều kiện để Trung Cộng xâm chiếm Việt Nam cách hợp pháp, rồi dần dần hợp thức hoá và công khai hoá chủ quyền của Trung Cộng trên quê hương Việt Nam. Tất cả những việc hỏi ý dân do đảng CSVN tổ chức, việc lập chức chủ tịch huyện đảo Hoàng Sa, lập ban nghiên cứu về chủ quyền của Hoàng Sa Trường Sa, v.v… chỉ là những màn kịch nhằm lừa dối và xoa dịu sự bất mãn của người dân trước một thực tế hết sức phũ phàng là “nước đã bị bí mật mất vào tay Trung Cộng”. Đây là sự vi phạm nhân quyền lớn lao nhất của CSVN đối với cả dân tộc Việt Nam. Đảng CSVN không chỉ bán công nhân ra nước ngoài làm nô lệ lao động, bán phụ nữ cho ngoại bang làm nô lệ tình dục, v.v… mà còn cả gan bán toàn đất nước và dân tộc Việt Nam cho Trung Cộng. Tôi có trình bày vấn đề này cho ông Phó Tổng Giám Đốc đài RFA, ông ta hỏi tôi: “Làm sao anh dám chắc chắn được điều ấy?” Tôi trả lời: “Làm chính trị thì phải tiên đoán được sự việc trước khi nó xảy ra. Khi thấy một người đi chung quanh nhà mình quan sát, lại còn tìm cách mở ổ khoá nhà mình, thì mình phải biết chắc chắn rằng hắn đang muốn vào nhà mình ăn trộm. Chờ hắn vào nhà mình và ăn trộm xong mới dám xác định điều đó thì đã quá muộn. CSVN đã tạo điều kiện thuận lợi cho Trung Quốc xâm lấn Việt Nam như vậy mà không đoán được họ đã có những mật ước bán đứng đất nước cho Trung Quốc, chờ đến khi đất nước mất hẳn vào tay Trung Quốc rồi mới dám xác định thì đâu còn làm được gì nữa?” Kinh nghiệm cho ta thấy, Bộ Chính Trị CSVN không bao giờ tiết lộ cho người dân cũng như ngay cả Quốc hội bù nhìn của họ biết họ đã ký những mật ước gì với Trung Cộng. Người dân chỉ biết được những mật ước ấy sau khi có người khám phá ra và lên tiếng tố cáo. Những điều mà luật gia Lê Chí Quang đã cảnh báo cách đây khoảng 10 năm về khả năng xâm lấn của Trung Cộng khiến anh vào tù lúc đó CSVN cho là xuyên tạc nay đang thật sự xảy ra. Những mật ước mà Bộ Chính Trị đã ký kết với Trung Cộng, chúng ta mới chỉ khám phá ra một phần chứ không phải tất cả. Chắc hẳn còn nhiều mật ước khác chúng ta chưa biết. Những mật ước này có thể nguy hiểm cho quốc gia hơn những mất ước chúng ta đã biết, Phải
đoàn kết và có tổ chức Tóm lại, nếu chúng ta thật sự muốn xoay chuyển được tình thế bi đát hiện nay của đất nước, không có cách nào hơn là phải đoàn kết và phải có tổ chức. Rất nhiều người nói điều ấy rất khó, vô cùng khó. Nhưng nếu chúng ta thật sự yêu quê hương đất nước, biết hy sinh quyền lợi cá nhân hay đoàn thể cho đại cuộc, thì chắc chắn chúng ta sẽ thực hiện được. Vấn đề là: chúng ta có thật sự yêu quê hương đất nước hay không? Ngày
30-05-2009 |