“Mọi
người có quyền tự do ngôn luận; quyền này bao gồm tự do tìm kiếm, tiếp
nhận và phổ biến mọi loại tin tức và ý kiến, không phân biệt ranh giới,
bằng truyền miệng, bản viết hoặc bản in, bằng hình thức nghệ thuật,
hoặc thông qua bất cứ phương tiện truyền thông đại chúng khác theo sự
lựa chọn của mình”
(Điều
19,2 Công ước Quốc tế về các quyền dân sự và chính trị, Liên Hiệp Quốc
biểu quyết năm 1966, Việt Nam xin tham gia năm 1982).
(Everyone
shall have the right to freedom of expression; this right shall include
freedom to seek, receive and impart information and ideas of all kinds,
regardless of frontiers, either orally, in writing or in print, in the
form of art, or through any other media of his choice.)
|
D I Ễ N Đ À N Cú
phản đòn ngoạn mục !!!
Ban Biên Tập TDNL (15.04.2007 số 25) Tiếng Nói của người dân Việt Nam đòi Quyền Tự Do Thông Tin Ngôn Luận Ngày 30-3-2007 vừa qua, lúc tổ chức phiên tòa tại Huế để xử án Linh mục Nguyễn Văn Lý và bốn chiến sĩ dân chủ hòa bình Nguyễn Phong, Nguyễn Bình Thành, Hoàng Thị Anh Đào và Lê Thị Lệ Hằng, nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam đã hết sức hí hửng. Không hí hửng sao được vì trước đó, do bị nhừ “đòn thẩm vấn” (cách ly hoàn toàn, dọa dẫm thân nhân, không cho ngủ nghỉ, ngụy biện lường gạt, tước quyền được cố vấn pháp lý...), bốn bị can trẻ đã hoàn toàn đầu hàng, ngã gục với những bản thú nhận, cam kết, tố cáo, tuyên bố giải tán này nọ... Còn đối với bị cáo “ngoan cố” Nguyễn Văn Lý, “đảng ta” đã có cách làm hỏng kế hoạch “mặc áo dòng hoặc ở trần” của “y” bằng biện pháp bắt đi ngay khỏi Bến Củi chiều ngày 29-3, giữa lúc vắng người, và đã đem “y” vào phòng xử sáng sớm ngày 30-3 với hai tay còng lại trong áo sơ-mi màu tím. Đố trời mà cởi trần nổi! Ngoài ra, để các bị cáo khỏi được củng cố tinh thần, “đảng ta” đã nhất quyết không cho luật sư tham gia bào chữa, đã nhất quyết không mời (thậm chí không cho đến gần tòa án) đại diện của tòa Tổng giám mục cũng như thân nhân của các bị cáo, mặc cho “bọn chúng” kêu gào khản cổ! Cũng chính vì nắm chắc phần thắng như thế, Cộng sản đã cho vài đại diện ngoại giao đoàn và vài phóng viên quốc tế, lần đầu tiên trong chế độ CSVN, được vào phòng xử án theo dõi phiên tòa chính trị đặc biệt này. Người ta nhớ lại khoảng thập niên 80 của thế kỷ trước, khi ông Võ Đại Tôn, thuộc Chí nguyện đoàn Hải ngoại Phục quốc, sắp được đưa từ Trại Tạm giam Bộ Nội vụ tại huyện Thanh Trì, Hà Nội, ra trình diện báo giới quốc tế để bày tỏ lòng sám hối trước “Bác và đảng”, thủ tướng CS Phạm Hùng lúc đó cũng đã hí hửng phát biểu với tay chân thân thuộc đang mở mắt tròn xoe trước “thành tích cải tạo tên phản động sừng sỏ” này: “Dzậy mới ngon lành chứ!!!”. * Thế nhưng, Cộng sản đã không thể lường hết mọi việc! Vị Linh mục bất khuất và can đảm đã ba lần lên tiếng tố cáo phiên tòa (với 4 câu thơ đi vào lịch sử), kết án chế độ, đả đảo đảng CS, với ba lần bị bịt miệng và điểm huyệt (phát hiện mới) bởi tay công an hộ pháp Nguyễn Minh Tân và ba lần tống xuất khỏi phòng xử. Ngài còn nhất định không chịu đứng lên, không thèm trả lời các câu hỏi, một chỉ đưa lên 4 ngón tay như muốn phản đối điều 4 Hiến Pháp (phát hiện mới). Các bị can khác cũng lần lượt phản cung mạnh mẽ, rồi còn khẳng định việc làm của mình là chính đáng, phù hợp với luật pháp quốc tế hoàn toàn! Trước thái độ này, thẩm phán nô bộc Bùi Quốc Hiệp chỉ biết cái trò trâng tráo ngắt lời: “Những điều ấy không liên quan gì đến vụ án cả” (!?!). Đang khi đó thì lừng lững đi lên mạng toàn cầu lời tuyên bố (bằng bút tự đã dự phòng sẵn) của anh Nguyễn Phong, trong tư cách Trưởng ban Đại diện Thành lập đảng Thăng Tiến Việt Nam: “Tôi khẳng định những việc làm, cam kết, lời khai của tôi từ ngày 16-02-2007 đến ngày 17-03-2007 đều không có giá trị pháp lý vì tôi bị nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam ép buộc và tất cả đã được thực hiện trong tình trạng mệt mỏi, tinh thần không bình thường và sợ hãi” (Thông cáo báo chí của đảng Thăng Tiến Việt Nam, đề ngày 17-03-2007). Và trong tư cách một bị cáo: “Chúng tôi là công dân Việt Nam, chúng tôi đấu tranh đòi tự do, dân chủ, nhân quyền cho Việt Nam. Vậy mà nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam lại cho rằng chúng tôi tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Chẳng lẽ họ muốn xây dựng Nhà nước này theo cách của họ, đi ngược lại sự văn minh, tiến bộ của Nhân loại hay sao?” (Tâm thư gởi Đồng bào, cộng đồng quốc tế, các tổ chức báo chí đề ngày 30-03-2007). Não trạng tin tưởng vào sự hữu hiệu của bạo lực và lường gạt trước hết đã khiến các tay công an thẩm vấn quyết đạt thành tích bằng cách cưỡng ép các bị can “thành khẩn khai báo”, tiếp đó đã khiến toàn thể bộ máy tòa án CS quyết đạt thành công bằng cách tiên liệu mọi chi tiết để dồn các bị can đến chỗ “cúi đầu nhận tội”! Thế nhưng đó là một tin tưởng mù quáng và ngu xuẩn. Như trong trường hợp chiến sĩ Võ Đại Tôn thập niên 80, các vị sư Phật giáo trong “Vụ trộm cổ vật Bắc Giang” tháng 6-2006, các bị cáo đều biết một khi sa vào tay công an thẩm vấn với đủ trò ép cung, bức cung gian trá và tàn bạo, thì có lúc phải chấp nhận khổ nhục kế để yên thân hay sống còn mà phản cung trước tòa, cơ hội duy nhất mà tiếng nói của họ được mọi người nghe thấy! Và đây là một phản đòn rất ngoạn mục của các nhà dân chủ! * Chưa hết! Bức ảnh linh mục Lý bị tay công an hộ pháp bịt miệng và điểm huyệt đã gây xúc động và công phẫn toàn thế giới. Tấm hình độc đáo, vô tiền khoáng hậu này đã do một phóng viên AFP quay chụp trên màn ảnh truyền hình tại phòng cách ly ở lầu trên, khi anh cùng các đồng nghiệp bị buộc lên đó sau lúc dự phần khai mạc, nhưng đứng hàng cuối, trong phòng xử. Nếu đã ở nguyên vị trí trong phòng xử thì chắc gì thế giới đã có chứng liệu quý hiếm và rõ ràng này. Đây cũng là một bất ngờ đối với não trạng bưng bít (nhưng không nổi) Cộng sản. Nay thì tấm hình (hay nói rộng là đoạn phim) đã bay khắp hành tinh, phom phom đi vào lịch sử! “Tấm hình công an CS bịt miệng Lm Lý trong phiên tòa tạo một chấn động lớn trong truyền thông quốc tế. Website Zoomin.tv đi đoạn phim, liền sau đó l'Express đưa tấm hình lên báo, Thông tấn xã AFP của Pháp đăng bức hình với lời nhận xét: "Phong trào dân chủ VN bị tấn công! Bước lùi của CS!". Báo Asia Times của Mỹ thì đi hình với lời báo động "Hà nội khóa sổ dân chủ" và kêu gọi Hoa Kỳ phải có phản ứng thích hợp. Truyền hình CNN Asia, báo Asia Time đi hình và tới nhắc lui Khối 8406. Báo Anh Financial Time, báo Mỹ tại Anh International Herald, thông tấn xã DPA của Đức đi hình và cũng nhắc đến Khối 8406 nhiều bận. Chỉ ba ngày sau khi tấm hình được đưa lên, sơ kết có trên 400 bài báo ở Mỹ và gần 150 bài báo Âu châu đăng, và truyền hình Tây Âu Bắc Mỹ đã dành một thời lượng lớn loan tin này, tất cả đều lên án chế độ CS!” (Vi Anh, “Tấm hình lung lay chế độ”). Nhiều người đã và đang đề nghị tặng một giải Pulitzer cho tấm hình đó. Còn tên gọi muốn gán cho tấm hình thì quả thật vô vàn vô kể: Nào là “Bức hình biết thét”, “Tấm ảnh ngàn năm có một”, “Tự do ngôn luận thời thổ tả”, “Phiên tòa độc nhất vô nhị”, “Dân chủ triệu lần”, “Dân chủ xã hội chủ nghĩa”, “Bàn tay không phút nghỉ”, “Bàn tay của quỷ”, “Việt Nam hôm nay”, “Thời đại đồ đểu”... Thật vậy, tấm hình tự nó đã nói lên đầy đủ và chính xác về tính rừng rú của chế độ gọi là Cộng hòa xã hội chủ nghĩa VN, một bộ lạc chẳng hiểu sao còn sót lại trong thế kỷ 21! Theo lời tường thuật, các phóng viên và nhà ngoại giao thuộc những nước Pháp, Anh, Bỉ, Thụy Điển, Na Uy, Hoa Kỳ, bị giữ tại phòng cách ly trên lầu, khi thấy rõ cảnh trên qua màn ảnh truyền hình, không nén được giận dữ đã kêu lên, thét lên bằng mọi thứ tiếng : “Không ! Không thể được! Ngừng tay! Ngừng ngay lại! Khó tưởng tượng nổi! Quái gở! Ô nhục! Thật đáng xấu hổ! Đồ vô nhân đạo!”. Và dĩ nhiên hàng triệu tiếng thét tương tự đã vang lên trên hành tinh từ đó đến giờ và chắc sẽ còn ngân mãi! Ô nhục muôn kiếp! Bia miệng ngàn đời! “Thật đẹp mặt cho chế độ độc đoán toàn trị, một chế độ cảnh sát, một chế độ suốt 20 năm “đổi mới” ỡm ờ, quan tâm trang điểm cho bộ mặt rất khó coi của mình bằng son phấn, trống kèn, đèn hoa; bằng những lời tán tỉnh “làm bạn với mọi nước”, bằng những nụ cười ngoại giao gượng gạo, mời gọi đầu tư ngọt ngào, tán tỉnh bà con Việt kiều “khúc ruột nối dài của dân tộc”; với lời hứa hươu vượn “xã hội dân chủ, bình đẳng, văn minh”, uốn lưỡi hão: một chế độ của dân do dân vì dân (!) Nhìn bức ảnh. Bỗng nhiên như đất trời sụp đổ! Trơ mặt tất cả!” (Bùi Tín, Bức ảnh biết thét). Từ đây, mỗi khi bộ Chính trị, Trung ương đảng, bộ ngoại giao, bộ công an, Quốc hội bù nhìn, các quan tòa và viện Kiểm sát, các phần tử quốc doanh ngoác miệng kêu: “Chế độ ta dân chủ gấp triệu lần tư bản! Chế độ ta tôn trọng các quyền con người! Chế độ ta đầy đủ tự do ngôn luận! Chế độ ta là chế độ pháp quyền....”, hay bài bản hơn, vanh vách đọc lên Nghị quyết mới về Tư pháp: “Thủ tục tố tụng nghiêm, xử án có bên nguyên, bên bị được tự do phát biểu hết ý trước tòa, có công chúng và thân nhân tham dự, có báo chí trong và ngoài nước chứng kiến, có luật sư bào chữa và tranh tụng, phản biện đến cùng, kỳ đến hết ý để hội đồng xử án soi xét cân nhắc từng chi tiết, chiếu vào từng điều luật, từng hoàn cảnh để tăng nặng hay giảm nhẹ, rồi hạ lời thận trọng phán xét để tuyên án chắc nịch nhân danh cán cân công lý”... thì dân Việt và người ngoại quốc chỉ cần trưng ra tấm ảnh “Trời cho” đó! Quả là một phản đòn ngoạn mục của toàn thể thế giới mà Hồ Chí Minh, Trường Chinh, Lê Duẩn đội mồ sống lại cũng không thể đỡ nổi!!! VÀI
LỜI TÂM SỰ CỦA BAN BIÊN TẬP NHÂN KỶ NIỆM MỘT NĂM
www.TDNgonLuan.com
hoan nghênh ý kiến đóng góp của qúy vị độc giả. Xin email về: tdngonluan@yahoo.com
hay type vào hộp Ý Kiến/Comment Box ở dưới đây và nhấn vào nút "Submit"
để gởi đi. Trân trọng:
Ý
KIẾN ĐỘC GIẢ: Thúc
giục chân bước nhịp nhàng, Ngày
kia lịch sử sang trang |