“Mọi
người có quyền tự do ngôn luận; quyền này bao gồm tự do tìm kiếm, tiếp
nhận và phổ biến mọi loại tin tức và ý kiến, không phân biệt ranh giới,
bằng truyền miệng, bản viết hoặc bản in, bằng hình thức nghệ thuật,
hoặc thông qua bất cứ phương tiện truyền thông đại chúng khác theo sự
lựa chọn của mình”
(Điều
19,2 Công ước Quốc tế về các quyền dân sự và chính trị, Liên Hiệp Quốc
biểu quyết năm 1966, Việt Nam xin tham gia năm 1982).
(Everyone
shall have the right to freedom of expression; this right shall include
freedom to seek, receive and impart information and ideas of all kinds,
regardless of frontiers, either orally, in writing or in print, in the
form of art, or through any other media of his choice.)
|
D I Ễ N Đ À N Con
kỳ nhông lại đổi màu !!! 1- Kỳ nhông (hay cắc kè giông, caméléon) là một loại bò sát có đặc tính đổi màu da (các lớp vảy) tùy môi trường: giữa đám lá nó biến thành sắc xanh, trên mặt đất nó trở nên nâu sẫm… Đây là một biện pháp để sinh tồn mà thiên nhiên đã ban cho nó. Dĩ nhiên bên trong, nó vẫn là con kỳ nhông, thuộc loài bò sát, chuyên ăn côn trùng, không khi nào đổi được. Tên nó đã được nhân gian dùng để chỉ “con người thay đổi thái độ, quan điểm, ngôn ngữ tùy theo hoàn cảnh” (định nghĩa của từ điển Robert) nhưng bản chất sâu xa thì vẫn thế. Hôm 19-10-2007 vừa qua, phóng viên Roger Mitton của tờ Straits Times ở Hà Nội có viết bài “Thay đổi danh xưng, đảng CSVN chuẩn bị nhãn hiệu mới ?” cho biết rằng Quốc hội CSVN, trong phiên họp khai mạc ngày 22-10, sẽ bàn đến việc thay đổi danh xưng của Đảng: “Ðã có nhiều luồng ý kiến muốn Ðảng bỏ chữ “cộng sản” và quay trở lại dùng danh xưng cũ, Ðảng Lao động Việt Nam, là danh xưng mà “cha già dân tộc” Hồ Chí Minh đã dùng, hoặc đổi sang một tên mới chẳng hạn như Ðảng Nhân dân Việt Nam. Danh xưng hiện tại đã lỗi thời và có hại cho hình ảnh của Việt Nam trên trường quốc tế”. Bài báo này đã gây xôn xao dư luận, khiến có người hí hửng ca ngợi và coi như đó là một điểm son của đảng CSVN. 2- Vấn đề đổi tên, hay nói rộng ra là đổi lời, đổi mặt, đổi thái độ, đổi chính sách…, đang khi vẫn giữ nguyên bản chất thì quá khứ và hiện tại của đảng CSVN cho ta quá nhiều ví dụ. Điều này là dễ hiểu, vì đối với CS, ngôn ngữ không nhằm diễn tả bản chất sự vật mà nhằm để thu phục đối tượng, nghĩa là để lừa gạt người nghe. Trước hết là bản thân Hồ Chí Minh. Có nhân vật chính trị nào tự cổ chí kim đổi tên nhiều bằng ông ta: ít nhất 30 lần! Riêng ngày sinh cũng có tới sáu (theo Minh Võ). Đây là dấu hiệu của sự xảo trá, thiếu chính danh, bất lương thiện. Nổi bật nhất là thay tên HCM bằng tên Trần Dân Tiên và T. Lan trong 2 cuốn sách tự bốc thơm mình. Cuối năm 1945, Hồ Chí Minh từng ôm Nguyễn Hải Thần khóc nức nở và tha thiết nói: “Cả Nam Bộ lại lọt vào tay thực dân Pháp. Mong cụ và anh em VN Quốc Dân Đảng hãy vì Tổ Quốc VN gánh vác trách nhiệm chung với chúng tôi”. Nhưng chỉ vài tháng thì trở mặt phản bội chính ông này và tiêu diệt VNQDĐ! Cuộc Cải cách ruộng đất “lở đất long trời” thất bại, kéo theo cái chết của gần nửa triệu người, HCM liền vội vàng khóc lóc xin lỗi nhân dân, mở ra chiến dịch “sửa sai” và “trăm hoa đua nở”. Ai ngờ nó là cái bẫy để bắt tiếp và bắt gọn những kẻ ra mặt phê bình “Bác” và đảng, đặc biệt trong giới nghệ sĩ văn nhân. Nguyễn Mạnh Tường, Trần Đức Thảo, hai trí thức Việt kiều kiệt xuất tại Pháp đã từng nhìn thấy HCM tươi cười mời về cộng tác để rồi sau đó kết thúc cuộc đời như kẻ “bị vạ tuyệt thông” và như kẻ “nửa mê nửa tỉnh” dưới cái nhìn ghẻ lạnh của lãnh tụ và và đồng đảng. Đảng CSVN cũng đã thay danh đổi tính nhiều lần. Thành lập vào ngày 6-1-1930, tới tháng 10-1930 thì cải tên thành Đảng Cộng Sản Đông Dương theo chỉ thị của Đệ Tam Quốc Tế. Ngày 11-11-1945, Đảng tự giải tán, “để chứng tỏ một lòng vì dân tộc” theo lời HCM tuyên bố, rút vào bí mật trở thành Hội Nghiên cứu Mácxít. Mồng 03-03-1951, Hội Nghiên cứu Mácxít biến thành đảng Lao Động Việt Nam, thống trị cả miền Bắc, đày đọa nhân dân, nhất là dân lao động, trong kế hoạch xây dựng chủ nghĩa xã hội ngu xuẩn, không tưởng và điên cuồng. Tới năm 1975, sau khi chiếm trọn cả nước, chẳng còn phải che giấu tông tích và bản chất với ai nữa, lại lấy tên cũ là Đảng CSVN. Một cách đổi màu khác của đảng là từ lý thuyết rực rỡ (với đủ từ ngữ mỵ dân: “nhân dân làm chủ”, “nhà nước của dân, do dân, vì dân”, “dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra”, “quyền lực cao nhất là của nhân dân”, “đất đai thuộc sở hữu toàn dân”, “làm theo khả năng hưởng theo nhu cầu”, “xây dựng thế giới đại đồng với những ngày mai ca hát”…) đổi sang thực tế thành một màu xám ngoét, phũ phàng với đảng CS là chúa tể tuyệt đối ngồi trên pháp luật, sở hữu chủ toàn bộ tài sản quốc gia, nắm trong tay mọi lực lượng (từ lập pháp, tư pháp, hành pháp đến báo chí, công an, quân đội, thậm chí đến cả tôn giáo quốc doanh). Toàn thể nhân dân biến thành một bầy đàn dưới ngọn roi của độc tài toàn trị, sống trong cảnh nheo nhóc lầm than với đủ thứ bánh vẽ, chỉ có hai thứ quyền là quyền vâng lời đảng và quyền xin phép nhà nước. Đảng ta, khi đang chuẩn bị cho đại hội X, cũng ra rả kêu gọi toàn dân góp ý, tuyên bố sẵn sàng lắng nghe các chính kiến khác biệt. Thế là vô số công dân thiện chí vắt tim nặn óc, viết lên những lời tâm huyết, mong đảng nhận ra tình hình thê thảm của đất nước và khát vọng dân chủ của toàn dân. Kết quả là đảng trở mặt, bỏ ngoài tai, vất sọt rác các tham luận, thậm chí còn trù dập những ai góp ý quá nhiệt thành, mà nhà văn Trần Mạnh Hảo là một ví dụ tiêu biểu. Thế nhưng, khi ra quốc tế, bộ mặt dửng dưng lạnh lùng hay đằng đằng sát khí đối với nhân dân trong nước nhanh chóng biến thành bộ mặt tươi cười, hữu hảo, thiện chí, đầy trách nhiệm... Đảng mau mắn ký Hiệp định đình chiến Genève, Hòa ước ngưng chiến Paris (để rồi tiếp tục gây chiến); ký Tuyên ngôn quốc tế nhân quyền, Công ước quốc tế về các quyền chính trị, dân sự, kinh tế, xã hội văn hóa, thậm chí sau đó đưa vào Hiến pháp (để rồi hạn chế các quyền này bằng vô số bản văn dưới luật hay vi phạm chúng bằng vô số biện pháp thực hành). Nghị quyết 36 về Việt kiều, Sách trắng về Nhân quyền, Sách trắng về Tôn giáo… cũng là những dịp thay diện đổi mạo để lừa gạt hải ngoại và quốc tế. Cụm từ dành cho các thuyền nhân: “Bọn ma cô đĩ điếm, ham bơ thừa sữa cặn đế quốc” đã trở nên “Máu thịt của Việt Nam, khúc ruột xa nghìn dặm”. Nghe sao mà cảm động quá chừng, chứng tỏ đảng đã thay lòng đổi dạ! Ai đã không từng chứng kiến trên truyền hình quốc tế bộ mặt tươi rói (“nụ cười VN”) của Phan Văn Khải, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng tại dinh Tổng thống Hoa Kỳ, cơ quan Liên Hiệp Quốc và trụ sở Quốc hội Âu châu… đang khi trong nước, tiếng kêu cứu tuyệt vọng của dân oan “Xin Thủ tướng cứu dân!” hoàn toàn chìm trong máu và nước mắt, trước bộ mặt lạnh lùng của những “đầy tớ nhân dân” tối thượng! Nay thì chính trong những ngày một số người hồi hộp đợi chờ đảng và “đảng hội” thay đổi tên đảng và có thể tên nước, đại diện cao nhất cho quyền lực nhà nước là thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, sau màn thù tiếp long trọng, vẫn nói với ông Michael L. Cromartie, Chủ tịch đồng thời là trưởng phái đoàn Ủy ban Tự do Tôn giáo Quốc tế Hoa Kỳ đang đến thăm VN (từ 21-10 đến 01-11): “Là thành viên của Liên Hợp quốc, VN hiểu rõ tuyên ngôn của LHQ về nhân quyền. Tuy nhiên, nhân quyền phải dựa trên Hiến pháp và pháp luật của Nhà nước, thể hiện ý chí của toàn dân. Bất kỳ công dân VN nào vi phạm pháp luật của Nhà nước VN đều bị xét xử theo quy định của pháp luật VN không phân biệt tôn giáo, thành phần dân tộc. VN không bao giờ bỏ tù một người nào về tội danh bất đồng chính kiến. Những người xây dựng, hình thành các tổ chức chống phá Nhà nước VN thì phải bị xét xử theo pháp luật VN” (theo Thông tấn xã VN). Rõ ràng là giọng điệu lưỡi gỗ, ngụy biện trâng tráo của những kẻ có quyền lực đã đánh mất lương tri và vẫn ngênh ngang kiên định ý thức hệ cộng sản gian dối độc tài. Con kỳ nhông vẫn giữ mãi bản chất! 3- Nhưng theo tác giả Đào Văn Bình, giả dụ mấy tay CS gộc cứ nằng nặc đòi đổi tên đảng thì cái tên nào là thích hợp cho họ nhất? Đảng Lao Động VN như trước chăng? Nếu lựa chọn tên này thì thật là một nỗi nhục cho giới công nhân. Vì hiện tại giới này là nạn nhân thống khổ của bạo quyền CS: bị bóc lột tàn khốc trong nước, bị xuất khẩu với giá rẻ mạt và bị khinh rẻ nơi xứ người. Thay vì hành xử như đại diện bảo vệ quyền lợi của công dân, dàn xếp công bằng những cuộc tranh chấp giữa chủ và thợ, đảng đang ra sức bảo vệ quyền lợi của những tập đòan tư bản trắng ngoại quốc và những tập đòan tư bản đỏ nội địa. Vậy thì trước khi đổi tên thành Đảng Lao Động VN, Bộ chính trị hãy công bố ngay một văn kiện cho phép công nhân thành lập các công đòan độc lập rồi sau đó mời các lãnh tụ nghiệp đòan như Nguyễn Tấn Hòanh tham gia vào Trung ương Đảng LĐVN để tham gia vào việc lãnh đạo đất nước. Nếu chọn tên Đảng Nhân Nhân VN, tức là muốn cho mọi người biết rằng cựu đảng thóat thai từ nhân dân, của nhân dân, vì nhân dân và từ đó phục vụ quyền lợi tối thượng của nhân dân, coi nhân dân là chủ đất nước, mình là đầy tớ thực sự chứ không phải là “ông nội, cha chú, chúa tể” của 80 triệu người Việt. Muốn thế, Bộ chính trị hãy tổ chức đại hội đảng bất thường để hủy bỏ ngay Điều 4 Hiến pháp và yêu cầu Quốc hội thông qua một tu chính hiến pháp mới trong đó ghi rõ: “Nhân dân là chủ nhân đất nước, do đó tòan dân ủy thác quyền lãnh đạo đất nước cho ba cơ chế độc lập là Hành Pháp (Chính phủ), Lập Pháp (Quốc hội) và Tư Pháp (Tòa án)”; công an quân đội từ nay sẽ phục vụ nhân dân tổ quốc chứ không phải là công cụ của đảng, còn tân đảng sẽ sinh hoạt bình đẳng với các chính đảng khác. Nếu chọn tên Đảng Xã Hội Việt Nam, tức muốn nói mình là đảng của giai cấp nghèo khổ, tầng lớp lao động, nông dân, ngư dân, lao dân sống trong những khu nhà ổ chuột, sẽ chủ trương chống tăng thuế, chống thất nghiệp, chống bất công xã hội và nhiệt tình xuống đường biểu tình ủng hộ các cuộc đình công của công nhân đòi tăng lương, sẵn sàng đương đầu với giới tài phiệt, chủ nhân các công ty xí nghiệp lớn. Nếu thế thì trước khi trương bảng, Bộ chính trị nên trả tự do cho các nhà đấu tranh dân chủ, xuống đường cùng với khối Dân Oan khiếu kiện đang đứng trước phòng tiếp dân trung ương ở Cầu Giấy, sẽ ngồi lì ở đó cho đến khi nào thủ tướng, chủ tịch nước, chủ tịch quốc hội, các bộ trưởng liên quan giải quyết xong nguyện vọng của Dân Oan mới thôi. Có như thế thì đảng CS mới xứng đáng với cái tên mới đặt. Còn nếu cứ độc tài, độc đảng, toàn trị, công an trị, thì dù mang cái tên đẹp đẽ cách mấy, vẫn chỉ là con kỳ nhông lâu lâu lại đổi màu để thiên hạ ngắm cho vui mắt mà thôi!
|