“Mọi
người có quyền tự do ngôn luận; quyền này bao gồm tự do tìm kiếm, tiếp
nhận và phổ biến mọi loại tin tức và ý kiến, không phân biệt ranh giới,
bằng truyền miệng, bản viết hoặc bản in, bằng hình thức nghệ thuật,
hoặc thông qua bất cứ phương tiện truyền thông đại chúng khác theo sự
lựa chọn của mình”
(Điều
19,2 Công ước Quốc tế về các quyền dân sự và chính trị, Liên Hiệp Quốc
biểu quyết năm 1966, Việt Nam xin tham gia năm 1982).
(Everyone
shall have the right to freedom of expression; this right shall include
freedom to seek, receive and impart information and ideas of all kinds,
regardless of frontiers, either orally, in writing or in print, in the
form of art, or through any other media of his choice.)
|
D
I Ễ N Đ À N Mới hôm Tết Canh Dần 2010, chủ tịch nước CS Nguyễn Minh Triết đã hí hửng thông báo với đồng bào: "Năm 2009 vừa qua, nhờ nỗ lực của toàn Đảng, toàn quân và toàn dân ta, đất nước đã từng bước vượt qua khó khăn do những tác động tiêu cực của cuộc khủng hoảng kinh tế, tài chính toàn cầu và thiên tai, dịch bệnh gây ra, tiếp tục giành được những thành tựu to lớn trên các lĩnh vực chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội, an ninh quốc phòng… Thắng lợi đó, một lần nữa, khẳng định sức mạnh của khối đại đoàn kết toàn dân tộc, khẳng định những chủ trương chính sách đúng đắn của Đảng, Nhà nước và sức mạnh nội lực của đất nước chúng ta". Sau đó vài tuần, hôm 26-02, trong khi trả lời cuộc phỏng vấn của hãng thông tấn Ấn Độ Express, chủ tịch Quốc hội CS Nguyễn Phú Trọng cũng cất cao giọng khoe với quốc tế: “Việt Nam theo kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa. Kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa là một kiểu kinh tế thị trường vừa tuân theo quy luật của kinh tế thị trường, vừa phải theo định hướng của chủ nghĩa xã hội. Có nghĩa là trong khi chú ý tăng kinh tế thì phải hết sức coi trọng vấn đề xã hội, bảo đảm vấn đề công bằng xã hội, hạn chế chênh lệch giàu nghèo. Phấn đấu để có nhiều người giàu, nhưng cũng hạn chế tối đa và đi đến xoá bỏ tình trạng đói nghèo trong nhân dân. Chăm lo cho người có công, gia đình neo đơn, khó khăn, cơ nhỡ...” Những luận điệu đại ngôn hoa mỹ như thế, nhân dân Việt Nam (cũng như nhân dân Trung Hoa hiện nay lẫn nhân dân các nước CS Đông Âu trước đây) đều đã nghe cả mấy chục năm rồi. Toàn một kiểu! Tất cả chỉ là khôi hài, mai mỉa, lường gạt. Chỉ cần nhìn đến hai vấn đề, hai sự kiện xã hội nổi cộm hiện nay là thấy tất cả sự dối trá, trâng tráo của các lãnh đạo Cộng sản.
1- Buôn dân Thế nhưng, muốn được đi, người nghèo phải đem thế chấp bất động sản (nhà cửa ruộng vườn) để ngân hàng cho vay một số tiền thế chân và tiền lộ phí. Khốn nạn thay, cơ quan này luôn đánh giá bất động sản dưới nửa giá thật. Khi làm hồ sơ, ngân hàng còn cho biết mỗi chặng đường đi đều do Bộ Lao động và Thương binh Xã hội xếp đặt. Điểm hẹn tập trung và bãi đáp, do tòa Đại sứ VN tại chỗ phụ trách. Quân đội và Công an đặc trách kinh tế nước ngoài lo các dịch vụ như ăn ở tại địa điểm tập trung, hướng dẫn ra bãi đáp để qua Anh. Tất cả đều an toàn và ngon lành! Nhưng trên thực tế, sau khi đã tốn từ 15 đến 20 ngàn đôla cho nhiều chặng đường gian nan từ Việt qua Tàu, qua Nga, qua Đức, qua Pháp, người lao động xuất khẩu lúc đến Pas-de-Calais với hai bàn tay trẳng (bị tịch thu hết giấy tờ tùy thân), phải trú trong rừng như dân lậu, dưới sự quản lý của công an từ Việt Nam sang, bị bóc lột, có khi bị hãm hiếp bởi nhiều tay anh chị và chỉ sống còn nhờ lòng hảo tâm của dân địa phương. Đến khi may mắn qua mặt được hải quan sang tới nước Anh thì họ mới thấy rằng trồng cỏ chính là trồng cần sa trong những nơi bí mật, cũng do chính công an VN quản lý, do Tàu cộng tổ chức chế biến vận chuyển, và tiền lương chỉ khoảng 500 đô một tháng. Thế là hết đường về, sống mà như đã chết, miệt mài làm lao nô, chẳng giúp được gì cho thân nhân ở quê nhà, đang khi ngân hàng tại Việt Nam chờ chực cướp lấy nhà cửa ruộng vườn của họ! Đài Á châu Tự do, trong loạt bài phỏng vấn hôm 05-06 tháng ba, còn nói rõ về đường dây buôn người này, nhưng chú tâm đến các phụ nữ nạn nhân từ các tỉnh nghèo như Hải Phòng, Quảng Bình, Nghệ An, Hà Tĩnh. Tất cả đã sa vào nhiều tầng địa ngục sau khi rời khỏi Việt Nam: bị giam đói, bị hãm hiếp, bị bỏ mặc, bị cầm tù, bị những tai nạn thảm khốc, lang thang nơi xứ lạ quê người, mất hết gia sản cầm cố tại quê nhà, sau khi đã đóng chi phí cho chuyến đi lao động từ khoảng 8 đến 25 ngàn mỹ kim. Giữa lúc đó, bọn buôn người, với đường dây nhiều chân rết, được sự bao che của đảng viên cán bộ CS, tiếp tục sống trên xương máu của dân nghèo bị lường gạt. Trong nước, cũng đang xảy ra vụ buôn dân tại phường Hòa Xuân, quận Cẩm Lệ, thành phố Ðà Nẵng. Nhà cầm quyền muốn giải tỏa trắng 438 hecta đất của dân để bán cho các công ty đầu tư nước ngoài làm khu du lịch. Dự án này ảnh hưởng đến gần 10 ngàn dân thuộc phường, trong đó có 2000 người thuộc thôn Cồn Dầu, một xứ đạo Công giáo. Dù bị nhân dân phản đối, viên tỉnh ủy Nguyễn Bá Thanh cũng lớn tiếng tuyên bố rằng tháng tư này, ông sẽ cho hàng ngàn xe ủi đất đến san phẳng nhà cửa và lấp cánh đồng của họ. Lúc đó họ chỉ còn nước chết!
2- Bán lính Số là từ đầu năm 2006 đến đầu năm 2009, Sư đoàn 324 thuộc Quân khu 4 đã cho Phó Tham mưu Đặng Đình Tiến cùng một số sỹ quan liên kết với bà Giám đốc “Công ty trách nhiệm hữu hạn giới thiệu việc làm Bắc Miền Trung”, mời các gia đình có con đang làm nghĩa vụ quân sự tại Sư đoàn để phổ biến “chủ trương của Bộ Quốc phòng ưu tiên quân nhân hoàn thành nghĩa vụ quân sự được đi xuất khẩu lao động ở Hàn Quốc”. Theo đó, mỗi quân nhân muốn đi thì phải đăng ký và nộp số tiền lên đến 120 triệu. Thấy sự “quan tâm” của Nhà nước, Bộ Quốc phòng và Sư đoàn như thế, nhiều gia đình quân nhân đã nô nức đăng ký cho con em mình đi xuất khẩu lao động theo chủ trương này. Họ đã chạy vạy, vay mượn, thế chấp sổ đỏ, cầm cố tài sản để lo đủ 120 triệu đồng nộp cho Công ty mà Phó Tham mưu Sư đoàn là người bảo lãnh. Thậm chí có gia đình phải mượn đến 11 sổ đỏ để thế chấp mới vay đủ tiền nộp. Theo thống kê sơ bộ, số tiền đã lên đến hàng chục tỷ đồng. Thế nhưng, sau khi đăng ký, nộp tiền rồi được đưa về Vinh học tiếng Hàn trong ba tháng, số quân nhân nói trên vẫn không được xuất khẩu lao động. Họ và gia đình họ liền yêu cầu Sư đoàn 324 và công ty nói trên trả lại số tiền đã đóng, nhưng chỉ nhận được những lời hứa suông. Những gia đình này chủ yếu từ các tỉnh nghèo thuộc Quân khu 4 là Quảng Bình, Hà Tĩnh, Nghệ An, Thanh Hóa (không khác chi các nạn nhân buôn người nói trên). Hơn một năm qua, các quân nhân và gia đình xấu số ấy đã đi đến nhiều nơi, nhiều cửa, thậm chí ra trung ương Bộ quốc phòng để kêu cứu, nhưng hành trình tít mù rồi lại vòng quanh. Các cấp, các cơ quan có trách nhiệm đã đùn đẩy nhau mà không chịu giải quyết dứt điểm. Hậu quả của vụ việc này hết sức to lớn: hàng trăm hộ có nguy cơ mất trắng nhà cửa, tan nát gia đình, vì đã cầm cố tài sản, nhà cửa đất đai để vay mượn ngân hàng, nay không có tiền trả lãi. Thậm chí mới đây, có quân nhân xuất ngũ về báo với gia đình việc có thể mất số tiền đó, thì cha của anh đã đột quỵ và tử vong vì sợ hãi. Nay ngày càng lộ ra là một vụ lừa đảo có sự bao che và chia chác từ trên xuống dưới trong quân đội Cộng sản. Chắc chắn đây không phải là trường hợp độc nhất. Lính quân đã bị lường gạt, coi thường như thế, lính tướng cũng chẳng ra gì. Bằng chứng là qua vụ khám phá phế tích hoàng thành Thăng Long, vụ Tàu khai thác bauxite ở Tây Nguyên, rồi mới đây là vụ 10 tỉnh (đa phần ở biên giới) cho Tàu thuê rừng trong thời hạn nửa thế kỷ, tiếng nói cảnh cáo và báo động của các tướng lĩnh cao cấp như Võ Nguyên Giáo, Nguyễn Trọng Vĩnh, Lê Văn Cương, Đồng Sĩ Nguyên, Nguyễn Hữu Anh… đều đã và đang bị xem thường. Chưa hết, từ cả thập niên nay, sau hai hiệp định lãnh thổ và lãnh hải với việc quân Tàu ngày càng lộng hành trên biển Đông, quân đội nhân dân VN đã tỏ ra hết sức bạc nhược, không dám đương đầu với kẻ thù xâm lược Hoàng Trường Sa, còn bỏ mặc ngư dân cho “tàu lạ” cướp bóc, tàn sát, đánh đuổi. Trái lại chỉ lo làm giàu, với việc sở hữu hàng trăm công ty lớn nhỏ, mà nổi trội là Viettel và Ngân hàng quân đội (một điều cấm kỵ đối với quân đội ở hầu hết mọi quốc gia). Đây là dấu cái đội quân từng lập nhiều chiến công này (dù là chiến công xâm lược, ngoại trừ năm 1979) đã và đang bị thao túng, hay nói thẳng là bị bán vào tay một kẻ ngoại thù đáng sợ là Trung Cộng. Không đoàn kết được toàn quân qua những vụ việc như trên, làm gì đoàn kết được toàn dân khi kẻ thù ở ngay trước cửa? Buôn dân, bán lính, buôn biển, bán rừng, buôn đất, bán khoáng sản…. đó là điều đảng CSVN đã và đang làm hơn nửa thế kỷ nay. Từ đấy tiến đến việc bán nước chỉ là một bước nhỏ. Đồng bào ơi, có ý thức chăng điều đó? Ban
Biên Tập (số 95, ngày 15-03-2010) |